Về đến nhà Krixi, cả đám bọn tôi cất cặp sách. Kriknak hỏi:
- Mấy đứa có đem theo đồ đá banh không?
- Ấy chết ... quên mất.
Kriknak vào trong phòng lấy ra mấy bộ đồ đá banh có in logo Team Flash. Có tổng cộng bốn bộ. Nhìn sơ qua thì bộ nào cũng có in tên của Kriknak và số 34. Hải lẩm bẩm:
- Không biết mặc vừa không nữa.
- Yên tâm đi, vải của Lunar co giãn cực tốt, mập cỡ nào mặc cũng vừa cả.
- Đúng nhỉ, di chuyển thoải mái hẳn. - Nam chạy vài bước.
Tôi hỏi:
- Sao lại có Lunar ở đây?
- À, nhóc quên rồi hả? Lunar từng là chủ tịch của câu lạc bộ Team Flash mà. Sau khi cô ấy chết thì Aar được cử lên làm huấn luyện viên.
- Arr hả?
Kriknak lắc đầu:
- Không, Aar là em trai của Arr, hai cái tên không giống nhau. Aar thì không giống tên anh trai, ông ấy ghét nhất là dàn xếp tỉ số.
- Vậy mà cứ tưởng ...
Thay đồ xong, cả bốn đứa đi ra sân bóng của khu rừng Chạng Vạng. Krixi dặn:
- Nhớ về trước giờ cơm đó, Kriknak!
- Dạ!
- Thiệt tình, vừa mới về đã lại đi chơi rồi. - Krixi cười rồi quay vào trong nhà.
Gần căn cứ của khu rừng Chạng Vạng có một sân bóng mini. Sau khi khai báo tên, cả nhóm được vào trong. Tôi thấy Rayna - người quản sân - cứ nhìn chằm chằm vào Kriknak, không biết mục đích mà gì.
Vào sân, cả đám bắt đầu khởi động làm nóng người trong vòng mười lăm phút rồi chia 2 - 2 ra đá. Tôi và Nam chung một đội.
Thằng Hải di chuyển rất nhanh, với kĩ thuật thoăn thoắt của mình vượt qua Nam rồi tung ngay cú dứt điểm trời giáng. Tôi bay người hết cỡ.
COONG, bóng đập xà ngang văng ra. Nam chạy đến chỗ bóng rồi chạy thẳng lên phía khung thành bên kia. Tốc độ là rất nhanh.
Kriknak băng ra cướp bóng rồi sút thẳng lên phía trên. Tôi và thằng Hải nhảy lên tranh chấp, Hải thắng. Bóng vào trong lưới. Tỉ số là 1 - 0.
Tôi chỉ biết cười rồi nhặt bóng đưa ra giữa sân tiếp tục. Thằng Nam có vẻ rất sung khi đã khá lâu nó chưa được đá, kể cả lúc còn ở đây làm công tác trọng tài. Thằng Hải cũng không thua kém gì bởi nó đi đá banh suốt.
Trận đấu dần trở thành một màn phô diễn kĩ thuật khi mọi người. Hải và Nam solo với nhau ở giữa sân, tôi xông lên đá luôn. Bất ngờ thằng Hải sút từ giữa sân thẳng vào lưới tôi. Tỉ số là 2 - 0.
- Hả?
- Ai mượn mày bỏ thành! - Hải cà khịa.
- Làm thủ môn mà ngồi không chán quá. Ê Kriknak, tui với ông kiếm gì chơi đi.
Cậu ta đồng ý, cả hai thằng quyết định ra ngoài sân, ngồi xuống mấy băng ghế gỗ rồi tám chuyện với nhau. Tôi hỏi:
- Ê, sao ông lại chọn học lớp 11Đ vậy? Tui cứ nghĩ ông học ở lớp bình thường chứ?
- Tại bố tui nói tui đầu óc ngu si, tứ chi phát triển. Đánh nhau thì giỏi còn kiến thức thì ngu như bò nên bố tui quyết định cho tui học lớp này.
- Nakroth có huấn luyện gì cho ông không?
Kriknak trả lời:
- Có chứ, huấn luyện khắc khổ là đằng khác.
- Thế thì dễ hiểu quá rồi, đánh nhau giỏi thì cần gì phải học nữa. Mà đúng rồi, nghe nói lực lượng Sa Đọa đang có âm mưu mới đúng không?
- Bố tui chỉ nói là sắp tới tui sẽ được ăn sung mặc sướng, muốn làm gì cũng được.
Tôi gãi đầu:
- Lạ nhỉ.
- Mà tui không quan tâm đến việc ăn sung mặc sướng lắm, giờ tui chỉ muốn bố mẹ tui về chung một nhà thôi.
- What? Li hôn rồi à?
Kriknak thở dài:
- Không phải, cuộc chiến này chia li bố mẹ tui.
- Thì ra là vậy. - Tôi gác tay ra sau gáy nhìn lên trời suy nghĩ - Có lẽ sau khi đánh bại bọn Volkath thì mới giải quyết được.
Hai thằng Nam và Hải solo một hồi, đứa nào đứa nấy mệt lả người. Hai đứa nó ra chỗ tôi:
- Mệt quá!
- Hai đứa tụi bây vô sân banh mà không đá gì hết vậy?
- Chứ giờ có bốn đứa chơi cái gì. À đúng rồi, đi ăn trái cây không?
Nam ngạc nhiên:
- Ở đâu?
- Tao có một vườn trái cây ở đây, đi!
- OK! - Cả đám đồng ý.
Khu vườn trái cây của tôi nằm ở đằng sau căn cứ của khu rừng Chạng Vạng. Giờ tôi cũng không nhớ đường, may là có Kriknak dẫn đường.
Giờ đang là mùa xoài với ổi, Kriknak bay về nhà lấy hủ muối ớt. Trái xoài thì to bằng cả nải chuối, trái ổi bự tương đương nửa trái dưa hấu. Hải bảo:
- Chắc là có xịt thuốc đấy.
- Xịt con khỉ, cây trồng tự nhiên đấy.
- Không xịt thuốc vậy sao không có hột?
Tôi bảo:
- Đất này trồng cây không ra hạt, nó ngộ vậy đó.
- Muối ớt nè. - Kriknak bay lại. Tôi lãnh trách nhiệm gọt xoài. Hóa móng tay cái thành một lưỡi dao, tôi gọt rất nhanh. Mà hình như xoài tôi gọt không, bọn kia chỉ toàn ăn. Cũng phải tôi, có một mình tôi có dao.
- Sao hồi nãy không lấy dao luôn? - Tôi khều Kriknak.
Cậu ta thở dài:
- Mẹ tui không cho.
- Chán nhỉ.
- Còn ổi này thì ... cạp! - Tôi cắn một miếng vào quả ổi. Ngon thật. Có điều ổi không hạt thì nó hơi thiếu một cái cảm giác quen thuộc.
Nam hỏi:
- Còn trái nào khác không?
- Hừm ... - Kriknak đi tìm - Còn nho đấy.
- Nho à? Chắc to bằng táo quá.
Kriknak bay lên giàn nho bứt một chùm, cả đám bọn tôi trố mắt với chùm nho này. Chắc bằng mười chùm nho ở Trái Đất hợp thành đây,