Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Trước khi MC chuẩn bị đóng danh sách đăng ký tham gia, Dương Thanh Hà đã kịp kéo Triệu lạc hậu lên sân khấu.
Trên sâu khấu có tổng cộng có sáu cặp, bọn họ là cặp cuối cùng.
Các chàng trai có mặt ở đây đều là tấm chiếu mới chưa trải, nên Triệu Liệt Húc vừa xuất hiện đã hoàn toàn khác biệt. Chưa kể vóc dáng anh tráng kiện, tỏa ra sức hút của người đàn ông từng trải.
Phía dưới người thì ôm lấy nhau phấn khích, người thì chụp lại rồi xì xào to nhỏ. Triệu Liệt Húc đút hai tay trong túi, có phần mất tự nhiên.
Anh chưa từng tham gia hoạt động kiểu này bao giờ.
MC nói: “Ta có tổng cộng có ba vòng, bỏ phiếu bầu để phân thắng thua. Nào nào nào, mau đem bảng trắng lên đây, vòng đầu tiên là kiểm tra bạn hiểu người ấy bao nhiêu.”
Dương Thanh Hà khẽ thở dài, “Khéo chúng mình còn không qua được vòng thứ nhất ấy chứ.”
Sáu người cầm bút và bảng trắng nhỏ.
Người dẫn chương trình: “Câu hỏi đầu tiên, xin hỏi trong lần đầu gặp gỡ, bạn trai của bạn đã mặc đồ màu gì?”
Anh và cô đều nhìn nhau và nhanh chóng viết đáp án xuống tấm bảng.
E là cả đời Dương Thanh Hà cũng không quên được khoảnh khắc khi ấy.
Lúc đến lượt Dương Thanh Hà, cô mở tấm bảng, trên đó viết: Quân phục cảnh sát màu xanh lam.
Triệu Liệt Húc: Quân phục cảnh sát.
Người dẫn chương trình: “Câu hỏi tiếp theo, nụ hôn đầu tiên của các bạn là khi nào?”
Dương Thanh Hà: “…”
Triệu Liệt Húc: “…”
Lúc đến lượt hai người, MC câm nín.
Trên bảng của hai người đều viết “không có”.
Một chàng trai dưới sân khấu bỗng la lên: “Ông đây không tin, người anh em, hôn luôn bây giờ đi! Làm đi! Sợ cái gì!”
“Đúng thế! Hôn một cái! Hôn đi!”
Ai đó còn huýt sáo.
MC lên tiếng, “Hai người có phải người yêu không? Hoạt động này của chúng tôi chỉ dành cho các cặp tình nhân thôi.”
Dương Thanh Hà hơi ngại ngùng, kéo MC qua nói nhỏ: “Tụi tôi vẫn đang trong giai đoạn theo đuổi.”
Vài tiếng lọt vào micro.
Dưới sân khấu lại trở nên ầm ĩ.
Dương Thanh Hà: “Hôm nay khó khăn lắm tôi mới hẹn được anh ấy nên muốn tham gia hoạt động này để rút ngắn khoảng cách, có lẽ chỉ một chút nữa thôi là thành.”
Người dẫn chương trình: “Cô theo đuổi anh ấy ư?”
“Vâng, đúng thế.”
Cậu chàng hồi nãy hét tiếp: “Cô gái, quá được! Chỉ một từ thôi, ngầu!”
Triệu Liệt Húc ngồi tại chỗ, trong đôi mắt đen láy thoáng nét cười, trông cô giả đứng đắn nói nhăng nói cuội.
Dương Thanh Hà ra vẻ đắc chí với anh.
Người dẫn chương trình: “Câu hỏi cuối cùng, câu đường mật ngọt ngào nhất mà bạn từng nghe bạn trai mình nói là gì?”
Đáp án của mấy đôi ngồi trước đều không trùng khớp.
Dương Thanh Hà bỗng ngồi im, vài phút sau mới bắt đầu viết.
Lúc lật bảng, MC cười to, “Chẳng phải hai người còn chưa yêu nhau sao? Sao lại có câu anh yêu em được?”
Câu cô viết là ‘Anh yêu em’.
Còn Triệu Liệt Húc để trắng.
Dương Thanh Hà: “Điều này… Về sau anh ấy sẽ nói cho tôi nghe.”
Triệu Liệt Húc cong môi cười, từ đầu đến cuối vẫn giữ im lặng.
Hai đội bị loại, một đội nhận giải khuyến khích, một đội nhận được món đồ trang sức nhỏ xinh.
Vòng hai là trò chơi ôm bạn gái của bạn và thực hiện động tác squat.
MC phổ biến: “Thời gian trong hai phút, thứ hạng sẽ được xếp theo số lần làm squat.”
Triệu Liệt Húc thường luyện cơ bắp nên chẳng có gì bất ngờ về thể lực của anh.
Dương Thanh Hà trông hơi luống cuống, “Chúng ta ôm bằng cách nào?”
Triệu Liệt Húc duỗi cánh tay phải ra, “Em lại đây.”
Dương Thanh Hà vừa tựa vào người anh, bên eo đã bị siết chặt, cả người được nhấc bổng lên, cô vô thức choàng hai tay ôm lấy cổ anh.
Triệu Liệt Húc một tay ôm eo cô, một tay đỡ khủy chân, chuẩn tư thế ôm công chúa.
Dương Thanh Hà tựa vào lồng ngực anh. Cơ thể người đàn ông cường tráng và ấm áp, đến nhịp tim đập cũng vô cùng mạnh mẽ.
Hai tay cô đang vòng qua cổ anh bỗng siết thêm một chút.
Dường như Dương Thanh Hà được nhận hơi ấm từ người anh, cái nóng bỏng từ gan bàn chân lên tận đỉnh đầu.
Triệu Liệt Húc cúi đầu nhìn người trong lòng, người nho nhỏ giống mèo? Hay giống thỏ?
Nhẹ bâng.
Tay anh đặt bên hông cô, vòng eo thon thả, gọn xinh.
Thậm chí anh còn có thể ôm trọn eo cô chỉ bằng hai lòng bàn tay.
Dương Thanh Hà: “Anh làm được chứ?”
Triệu Liệt Húc: “Anh thường tập thể dục nên chắc chắn sẽ được.”
Dương Thanh Hà chọc chọc cơ ngực vạm vỡ của anh, “Thật là, sao trông nó còn săn chắc hơn trước kia nữa vậy?”
Anh bật cười, “Được rồi, em đừng sờ lung tung, sắp bắt đầu rồi đấy.”
Dương Thanh Hà ôm anh thật chặt, “Dốc nhiều sức chút, cách mạng sẽ thành công.”
Triệu Liệt Húc càng ghì eo cô.
Cứ nhấp nhô lên xuống nhưng thoải mái như đang nằm trên mặt đất bằng phẳng.
Mấy chàng trai ở ba đội còn lại thì quỳ khụy xuống đất, bạn gái các chàng đánh yêu, dở khóc dở cười hỏi: “Bộ em nặng lắm sao?”
Bạn trai: “Em không nặng, là do anh không làm được, tại anh yếu, ôi, đừng đánh nữa em.”
Dương Thanh Hà ngẩng đầu nhìn Triệu Liệt Húc. Mặt anh hơi gầy, nhưng lại góc cạnh, rõ nét, trong đôi mắt ấy ẩn chứa xa xăm, cô nhìn chếch xuống dưới.
Dừng lại trên đôi môi anh.
Bờ môi mỏng tựa lưỡi dao.
Dương Thanh Hà mỉm cười, càng nhìn càng thấy đẹp trai ngây ngất.
Triệu Liệt Húc thở hổn hển, song động tác vẫn gọn gàng lưu loát, lần nọ nối đuôi lần kia, trông anh thực hiện rất nhẹ nhàng.
Lúc Dương Thanh Hà khoác tay lên cổ anh, ngón tay cái vô tình chạm phải hầu kết, cô khẽ mơn chớn nó.
Dương Thanh Hà luôn thấy yết hầu của đàn ông cực kỳ hấp dẫn.
Triệu Liệt Húc nhíu mày, giọng khàn khàn, “Em đừng lộn xộn.”
Lúc anh cất tiếng, lồng ngực rung lên, cảm giác ấm áp bao bọc lấy cô.
Dương Thanh Hà toan nói cố lên bỗng nhận ra mình không muốn ipad!
“Chờ đã, đừng đừng, anh làm chậm lại chút, em muốn chú gấu con đó cơ, anh đừng làm nhanh quá.”
Vừa dứt lời, MC đã kêu ngừng.
…
Trên đường về, Dương Thanh Hà cầm cái ipad.
Đôi trai gái đi bên cạnh quấn quýt lấy nhau, cô gái cầm trên tay chú gấu Rilakkuma, trao cho anh chàng một nụ hôn.
Dương Thanh Hà thở dài.
Ven hai lối hẹp có cây thủy sam to, cao ngất ngưởng. Phía trước là ngọn đèn đường, ánh trăng sáng ngời như hòa làm một cùng nó.
Cặp đôi kia rẽ lối vào ngã ba và mất hút.
Triệu Liệt Húc trông dáng vẻ cô mà buồn cười, giơ bàn tay to vỗ nhẹ đầu cô hai cái: “Có còn hơn không.”
“Cũng đâu còn cách nào khác, ai bảo đội trưởng Triệu của chúng ta giỏi vậy làm gì.”
Triệu Liệt Húc mỉm cười, đút tay vào túi quần, chầm chậm cất bước.
Đêm xuống tĩnh lặng, nghe được cả âm thanh đế giày va và đá nhỏ.
Dương Thanh Hà cúi đầu nhìn bóng của hai người dưới chân, chợt hỏi: “Bây giờ anh đang vui lắm sao?”
Triệu Liệt Húc cụp mắt nhìn cô, “Hửm?”
“Hửm cái gì mà hửm, anh biết ý em mà.”
“Cũng được.”
“Chậc, rõ ràng là anh vẫn luôn cười.”
“Thật không?” Âm thanh trầm lắng.
Ngoài giờ làm việc, ngoại trừ mấy lần tụ tập với đồng nghiệp trong đội và gặp gỡ họ hàng, gần như anh không chơi những trò giải trí. Vì với anh mà nói, mấy trò chơi này