Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Triệu Liệt Húc giật mình.
Khi cô cười có má lúm đồng tiền, đem lại cảm giác tựa tia nắng chiếu xuống dòng sông xanh.
Anh hơi dịch mắt xuống dưới…
Dương Thanh Hà cúi người, cổ áo trễ xuống, dưới mặt dây chuyền là rãnh núi ẩn hiện, làn da mịn màng nhìn không sót bất cứ thứ gì.
Là màu lam nhạt.
Triệu Liệt Húc không nhìn nữa, đóng cửa kính rồi xuống xe.
“Sao em lại tới đây?”
Dương Thanh Hà: “Sáng nay em có nói buổi tối em sẽ tới chỗ anh mà, anh hay quên thật nhỉ.”
Triệu Liệt Húc nắm tay rồi đút vào túi quần, đôi mày cau chặt, cô nhắc anh mới nhớ lại tin nhắn lúc sáng.
Dương Thanh Hà chỉ liếc mắt cũng nhận ra ra hôm nay anh hơi khác thường, cô cũng đã nghe qua chuyện phát hiện mắt người ở gần trường.
Đầu tiên là Quách Đình, sau đó lại xuất hiện chuyện bị móc mắt, ở trường cũng đang náo loạn vì hai vụ việc này, chỉ cần ra ngoài dạo vài vòng sẽ thấy hầu hết mọi người đều đang bàn tán về nó.
Dương Thanh Hà: “Vụ đó rất nghiêm trọng sao ạ?”
Cô chớp mắt, đôi mắt tỏa sáng, giọng hóa mềm mại, cô hỏi với vẻ nghiêm túc.
Nghiêm trọng hay không là điều không ai có thể định nghĩa được.
Giữa hai hàng lông mày của Triệu Liệt Húc dần giãn ra, mắt nhìn nửa điếu thuốc hãy còn cháy trên tay cô.
Triệu Liệt Húc không trả lời, lại đè thấp giọng hỏi: “Em biết hút thuốc?”
Dương Thanh Hà gẩy tàn thuốc, ánh lửa ở đầu điếu thuốc sáng rực, mùi thuốc lá nhàn nhạt quanh quẩn bên hai người.
“Anh không thích à?”
“Em mới mấy tuổi đầu.”
Dương Thanh Hà: “Hai mươi rồi ạ.”
Triệu Liệt Húc duỗi tay lấy điếu thuốc từ tay cô, dập tắt, “Em hút từ khi nào?”
“Sau khi đủ tuổi trưởng thành.”
“Hai năm rồi?”
“Dạ.” Cô thẳng thắn thừa nhận.
Hoàng hôn đã tắt, ánh đèn lác đác như những chiếc đèn trời phiêu du nơi khung trời, bóng tối bao phủ màn đêm và ánh sáng le lói.
Những tán cây ngô đồng xen kẽ nhau che mất đi ánh sáng, chỉ còn vỏn vẹn mấy mét góc đường được đèn đường chiếu tới. Trong bóng đêm, hình bóng của cô cũng trở nên mơ hồ.
Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt sâu thăm thẳm.
“Anh đang đau lòng vì em à?” Cô hỏi.
Triệu Liệt Húc không nói.
Cô cúi đầu, bật cười, “Anh không thích thì sau này em không hút nữa, cũng không phải chuyện gì to tát.”
“Em vẫn còn nhỏ, đừng đụng tới mấy thứ này, không tốt cho sức khỏe.”
“Vậy lúc anh hai mươi tuổi thì sao?”
Lúc hai mươi tuổi, anh vốn đã là một kẻ nghiện thuốc lá.
Nhưng anh và cô khác nhau.
Triệu Liệt Húc không muốn giải thích nhiều với cô, nói với vẻ nặng nề: “Đừng hút nữa.”
“Vâng ạ.”
Anh chợt cười, “Em nghe lời vậy à?”
Dương Thanh Hà: “Em nghe lời anh.”
Triệu Liệt Húc hơi híp mắt, cô chẳng tiến chẳng lùi rồi cứ vậy nhìn thẳng vào mắt anh.
Cô gái trang điểm nhẹ, trời đêm âu yếm cô khiến lòng người khác khẽ rung động.
Anh cụp mắt, đổi chủ đề, “Tới tìm tôi có chuyện gì?”
“Hay là anh đoán thử xem?”
Anh thật sự không đoán ra được.
Bèo nước gặp nhau, nào có bị trói buộc bởi điều gì.
Dương Thanh Hà lấy từ trong túi ra một tấm thiệp màu đen.
Triệu Liệt Húc lập tức nhớ ra, đó là thư mời mà Trần Ký nhắc tới, mỗi người một tấm, chỉ không có phần của anh.
Dương Thanh Hà: “Triển lãm tranh diễn ra vào ngày mai, từ 8 giờ sáng đến 10 giờ tối, kính mong đội trưởng Triệu nể mặt mũi cho.”
Cô đưa bằng hai tay.
Triệu Liệt Húc nhận lấy.
Anh không ngờ cô lại xuất sắc đến vậy, trước đây cũng từng nghĩ tới cô sống ở nước ngoài ra sao, ngẫm thế nào cũng chỉ hình dung cô ra nước ngoài đi du học như bao người.
Hóa ra là một hạt giống tốt đang phát triển.
Cô là cô gái thông minh, mỗi cử chỉ, từng hành động của cô đều nói lên điều đó. Nếu không phải vì hoàn cảnh gia đình, có lẽ cô còn có thể sống một cuộc sống tốt hơn.
“Chạy tới đây chỉ để đưa tôi cái này sao?” Anh hỏi.
“Thế… Anh không định mời em lên nhà uống trà hả?”
Triệu Liệt Húc: “Sao hôm qua không để Trần Ký đưa cho tôi.”
Dương Thanh Hà chắp hai tay sau lưng, tiến hai bước, “Nếu em nhờ bọn họ thì sao có cơ hội uống trà với anh được nữa.”
Đôi chân của cô thẳng tắp, da trắng như tuyết, tóc búi cao khoe chiếc cổ thon dài.
Đi trên con đường tĩnh mịch đẹp tựa bức tranh.
Không ngờ lại đứng đây chờ anh.
Dương Thanh Hà đi phía trước, tự quyết định: “Bước đầu tiên để cai thuốc, uống một chén Thiết Quan Âm để áp vị, đội trưởng, nhà anh có Thiết Quan Âm không?”
Mỗi lần cô gọi anh là đội trưởng đều đượm vẻ yêu kiều, âm thanh ấy mềm mại, êm ái, có thể khiến người tan chảy.
Dương Thanh Hà: “Nhưng hình như uống trà buổi tối không được tốt lắm, sẽ bị mất ngủ, em còn phải ngủ sớm để đẹp da nữa, gần đây em không ngủ được.”
Triệu Liệt Húc bước đi bên cạnh, lẳng lặng nghe cô luyên thuyên.
Đi ngang qua bồn hoa, đường rẽ sang lối khác, ngọn đèn đường sừng sững trên cao chiếu lên hai người họ tạo cảnh ấm áp, in hai chiếc bóng kéo dài trên mặt đất, một lớn một nhỏ, thoáng cái đã biến mất ở hành lang.
…
Lần thứ hai cô tới đây nên đã quen thuộc hơn, cô đi tới trước cửa nhanh hơn anh, rồi nhẹ nhàng nhập mật khẩu.
Ting —— cửa mở.
Nhóc con này đúng là không sợ người lạ.
“Trí nhớ rất tốt, vẫn còn nhớ mật khẩu.”
Dương Thanh Hà cởi giày ra, đi chân trần trên sàn gỗ, “Em học thuộc rồi.”
“Học thuộc?”
“Đúng, số điện thoại, địa chỉ hay mật khẩu nhà anh em đều thuộc lòng.”
Triệu Liệt Húc: “Học thuộc mấy thứ đó làm gì?”
“Để bảo toàn tính mạng khi gặp chuyện khẩn cấp, thầy giáo bảo lúc nào gặp nguy hiểm phải gọi ngay cho mấy chú cảnh sát.”
“Học hành chăm chỉ đấy.”
Dương Thanh Hà ngồi trên sô pha, không khách sáo nói: “Cho em một ly nước ép trái cây, giống như lần trước.”
Triệu Liệt Húc đang ở phòng bếp, mặc cô sai bảo, “Ăn tối chưa?”
“Em mới ăn một cái bánh, anh ăn chưa?”
“Tôi ăn ở cục cảnh sát rồi.”
Triệu Liệt Húc còn cho là cô sẽ bày ra trò gì nữa, nhưng Dương Thanh Hà chỉ ngồi yên uống nước ép.
Anh còn chưa lật trang báo nào đang cầm trên tay, thì chuông cửa vang lên.
“Chào anh, tôi là người của tiệm bánh kem.”
Triệu Liệt Húc nhìn về phía Dương Thanh Hà, ánh mắt dò hỏi cô.
Dương Thanh Hà: “Em đặt bánh kem á.”
Nói xong, cô hào hứng chạy ra mở cửa.
Cô mua hai phần, một lớn một nhỏ, đóng gói rất tinh tế và xinh xắn, ghé mũi là có thể ngửi được mùi thơm ngọt ngào của bánh kem.
Triệu Liệt Húc: “Sinh nhật em à?”
“Không phải.” Dương Thanh Hà hỏi một tiếng, “Anh còn nhớ sinh nhật của em ngày nào không?”
“Tôi nhớ là vào mùa đông.”
Cô hài lòng gật đầu, “Em cũng nhớ của anh, trùng ngày quốc khánh, mùng một tháng mười.”
Anh cười ra tiếng.
Dương Thanh Hà: “Trời sinh anh đã mang trong mình sứ mệnh phải hết lòng phụng sự tổ quốc.”
Cô chỉ mở