Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Triệu Liệt Húc bảo đến khách sạn, Dương Thanh Hà lắc đầu.
Ở nhờ nhà dân, vẫn lắc đầu.
Nhà đồng nghiệp nữ của anh, tiếp tục lắc đầu.
“Em muốn đi đâu?”
Dương Thanh Hà: “Nhà anh.”
Cô lẳng lặng quan sát vẻ mặt của anh, anh cong môi cười, giọng có chút lười nhác, cũng có phần trêu ghẹo.
“Nhà của tôi?”
“Đúng vậy, nhà anh. Không được sao?”
Triệu Liệt Húc: “Em nói xem có thể…”
Dương Thanh Hà cắt ngang: “Có phải làm phiền đến dì không ạ? Nhưng đêm nay em thật sự không dám ở bên ngoài nữa.”
Dương Thanh Hà biết rằng anh đã ra ngoài ở riêng. Bây giờ không biết ra sao nhưng 6 năm trước là như vậy.
Nụ cười trên môi anh càng đậm, cảm giác như bị cô gái này quay mòng mòng.
Triệu Liệt Húc: “Muốn ở mấy ngày?”
“Khoảng bốn đến năm ngày ạ, ký túc xá của trường em mở cửa vào ngày 25.”
“Trường?”
Dương Thanh Hà nghiêng đầu nhìn anh: “Em về rồi.”
Một giờ sáng, Cố Dung nhận được điện thoại của con trai, bà không bực, trái lại còn rất mừng, dù buồn ngủ đến đâu cũng lập tức tỉnh táo.
Anh ít khi về nhà, không phải gia đình xa cách mà do anh quá bận.
Hoài Thành nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Từ chỗ anh về nhà, nếu không kẹt xe cũng đi mất 2 tiếng, đi qua đi lại mất 4 tiếng. Bà Cố thực sự rất thương con trai, bình thường có thời gian rảnh, bà đều khuyên anh ở nhà nghỉ ngơi lấy sức. Bà cũng thường xuyên sang căn hộ của anh dọn dẹp, nấu cơm nhưng không hay chạm mặt.
Cố Dung khe khẽ rời giường nhưng vẫn đánh thức Triệu Thế Khang.
“Ai gọi đến vậy?” Triệu Thế Khang hỏi.
“Là Liệt Húc, con nói sẽ về. Em đi hâm nóng lại cơm canh, có lẽ nó chưa ăn cơm.”
Triệu Thế Khang với lấy cặp kính trên bàn cạnh giường, đeo vào rồi cũng dậy theo.
Cố Dung kêu: “Anh dậy làm gì vậy? Mới ngủ được có một tiếng, sáng mai còn có cuộc họp. Anh đi ngủ đi.”
Tháng này Triệu Thế Khang đi công tác liên miên, vừa mới về đến nhà. Bình thường ông ngủ không ngáy, nhưng hôm nay cũng khò khè thành tiếng. Cố Dung biết ông thực sự mệt.
Triệu Thế Khang xua tay: “Anh đã lâu không gặp con trai, nói vài câu rồi sẽ đi ngủ ngay.”
Khi đến Lâm Loan Uyển, mưa phùn đã tạnh, bầu trời đen kịt, cả khu vô cùng yên tĩnh, mặt đất ẩm thấp, đèn đường mờ mờ in bóng trên mặt hồ.
Dương Thanh Hà hít sâu một hơi, mưa mùa hạ làm không khí mát mẻ và trong lành hơn rất nhiều.
Cây mộc lan vẫn sừng sững trong bồn hoa của tiểu khu, gạch lát lối đi vẫn là hoa văn ấy, ánh đèn trên tầng mười hai vẫn ấm áp như vậy.
Cố Dung mở cửa, thấy Triệu Liệt Húc cầm một chiếc vali trên tay, anh chưa kịp gọi “mẹ” thì một cô gái bỗng xuất hiện sau lưng anh.
Cố Dung mở to mắt, một giây, hai giây rồi ba giây, bà vui vẻ mỉm cười bảo hai người họ vào nhà. Bà mừng đến nỗi chân tay luống cuống hết cả.
“Gì đây…” TriệuThế Khang đẩy mắt kính, đầy kinh ngạc.
Cố Dung lén đánh Triệu Thế Khang một cái: “Gì cái gì mà gì.” Quay đầu lại cười: “Trong điện thoại A Húc chẳng bảo đưa con đến nên dì không làm món gì ngon. Đừng đứng, ngồi đi, ngồi đi.”
Dương Thanh Hà khá ngạc nhiên. Vậy mà Cố Dung vẫn còn nhớ cô, từ ánh mắt đầu tiên đã nhận ra cô.
Triệu Liệt Húc để hành lý của cô qua một bên, rót nước uống. Cố Dung lại gần anh, nhỏ giọng hỏi: “Con có bạn gái từ khi nào? Sao dẫn người ta về mà không báo trước cho mẹ một tiếng?”
Triệu Liệt Húc: “Em ấy không phải bạn gái con đâu mẹ.”
“Không phải cái gì? Không phải thì biến thành phải, con cũng 30 tuổi rồi, cũng nên tìm bạn gái đi.”
“Em ấy chỉ là một đứa nhóc thôi.”
“Trẻ con?” Cố Dung ngó Dương Thanh Hà trong phòng khách, “Vớ vẩn, rõ ràng con bé là một cô gái đã lớn, nhìn rất lanh lợi.”
Triệu Liệt Húc mỉm cười: “Mẹ đã từng gặp cô bé này rồi, là cô bé mà sáu năm trước đã đưa về sống ở mấy ngày.”
“Hả?” Cố Dung thật sự không nhận ra, bà nhớ lại cô bé sáu năm trước, in sâu trong trí nhớ.
Khi đó, Dương Thanh Hà để tóc ngắn, xanh xao vàng vọt, hệt con trai.
Lần đầu tiên Triệu Thế Khang gặp tình huống này, vừa mừng vì con trai đã hiểu, vừa cảm thấy bầu không khí hơi xấu hổ. Chẳng biết vợ nói gì với con trai, mãi không ra ngoài.
Ông hắng giọng, cố gắng ôn tồn nhất có thể: “Cô gái này, con tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?”
Dương Thanh Hà cười ngọt ngào: “Con tên Dương Thanh Hà, 20 tuổi ạ.”
Triệu Thế Khang cầm tách trà trong tay: “Hai mươi sao?”
“Vâng ạ.”
Triệu Thế Khang lắc đầu, thầm nghĩ, thằng con mình khá quá nhỉ.
“Vẫn đang đi học sao? Con học trường nào?”
“Con học ở nước ngoài ạ. Năm nay làm sinh viên trao đổi quốc tế tại Trường Đại học Trung Tế ạ.”
“Đại học Trung Tế? Chuyên ngành gì vậy?”
“Con học tranh sơn dầu ạ.”
“Dì Cố của con cũng dạy ở Đại học Trung Tế, nhưng bà ấy dạy chuyên ngành tài chính.”
Dương Thanh Hà: “Đại học Trung Tế ạ?”
Trước kia cô biết dì Dung là giảng viên, nhưng không biết dì dạy ở trường nào.
Triệu Thế Khang định cất lời thì nghe thấy tiếng cười của Cố Dung vang lên từ phòng bếp, mơ hồ có chút hiểu lầm.
Triệu Thế Khang bất lực cười cười: “Dì của con là người hào phóng, hay cười to như vậy.”
Cố Dung rót một ly sữa cho Dương Thanh Hà, Triệu Thế Khang gọi Triệu Liệt Húc vào phòng đọc sách.
Cố Dung nhìn kĩ cô, lắc đầu cười: “Nếu A Húc không nói với dì thì dì cũng không nhận ra. Ban nãy dì còn mừng vì nghĩ cuối cùng nó cũng đưa bạn gái về.”
Dương Thanh Hà gật đầu rõ ràng, chẳng trách bà lại nhìn cô như vậy, đồng thời có ý khác… anh vẫn còn độc thân, chưa từng dẫn bạn gái về nhà ra mắt.
Dương Thanh Hà hớp một ngụm sữa, trong miệng ngọt ngào.
Cố Dung: “A Húc bảo hôm nay con gặp chút rắc rối, con có sợ không? Nghĩ lại thật đáng sợ.”
“Dì ơi, con xin phép làm phiền mọi người, có thể con sẽ phải ở đây mấy ngày, chờ trường…”
“Không sao đâu, nhà không có nhiều người, đông người càng vui. Thật sự đã lớn rồi, càng lớn càng xinh xắn.”
Cố Dung dịu dàng nhìn cô, như thể vừa đau lòng vừa vui mừng, yên tâm.
Cửa phòng đọc sách không đóng, loáng thoáng nghe được vài tiếng cuộc trò chuyện giữa hai cha con như cuộc giao lưu giữa những người lãnh đạo.
Cố Dung nhấc hành lý lên, “Con đừng để ý bọn họ, mỗi lần nói chuyện mà y như hội đàm tổng thống ấy. Đêm nay ngủ với dì, hơi chật một chút, đợi mai A Húc đi rồi con ngủ ở phòng nó.”
“Vâng ạ.”
Khi đi ngang qua phòng sách, cô nghe thấy tiếng ba Triệu thở dài, “A Húc, đã hai mươi năm rồi, bỏ đi con.”
Đương nhiên Cố Dung cũng nghe thấy, bước chân bà