Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Chút chuyện nhỏ xảy ra vào buổi sáng, Cố Dung và cô đều ngầm bỏ qua, không ai nhắc lại.
Sáu giờ, mặt trời lên cao, nắng sớm trong lành, mát mẻ, ít hoa nhài trên ban công đang từ từ nở rộ đón ánh nắng, hương thơm thanh nhã theo gió tràn vào phòng khách.
Cố Dung đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp, Triệu Thế Khang và Triệu Liệt Húc thì uống trà, thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu.
Dương Thanh Hà muốn vào bếp phụ, nhưng bị đuổi ra ngoài với lí do mùi dầu mỡ.
Lúc Dương Thanh Hà mới đến, Triệu Thế Khang đang đi công tác, ông không biết chuyện gì đã xảy ra, đêm qua cũng chẳng ai giải thích cho ông mọi việc. Hai cha con đã đi ngủ sau khi nói chuyện tối qua. Ông vẫn nghĩ Dương Thanh Hà là bạn gái của Triệu Liệt Húc, nghĩ đến việc không thể để cô bé cảm thấy mất tự nhiên, ông đã gọi cô đến uống trà cùng.
Triệu Liệt Húc cầm tờ báo xem qua, bên cạnh đột nhiên có thêm một người.
Dương Thanh Hà vươn tay cầm lấy tách trà, chiếc tách nhỏ màu xanh lá đã được rót đầy ắp trà thơm.
Triệu Thế Khang cười và nói: “Một tách trà vào buổi sáng là một liều thuốc tốt. Đây là Phỗ Nhĩ, tốt cho dạ dày.”
Dương Thanh Hà nhấp một ngụm, vị ngọt thanh, có hơi đắng nhẹ.
Cô không biết thưởng trà, nhưng cô ấy thích sự yên bình trong khoảnh khắc này.
Cô lén nhìn anh.
Tia nắng mặt trời nhàn nhạt chiếu xuống người anh, làm anh tỏa ra ánh hào quang, dáng người rắn rỏi, sống mũi cao cao, ngón tay rõ các khớp xương đang cầm tờ báo, mu bàn tay nổi gân xanh, thể hiện sự mạnh mẽ của phái mạnh.
Triệu Liệt Húc thản nhiên nâng tách trà lên uống.
Mắt Dương Thanh Hà rơi vào hầu kết của anh.
Đây là thứ cực kì gợi cảm của đàn ông.
“Nhìn gì vậy?” Triệu Liệt Húc bỏ tờ báo xuống.
“Nhìn anh.”
Triệu Liệt Húc cong môi cười không nói lời nào, dùng lòng bàn tay to xoay đầu cô đi.
Một lúc sau, cô lại quay lại, cố ý nhìn anh.
Đôi mắt của cô mang màu hổ phách tuyệt đẹp, với vẻ rực rỡ và sáng ngời, Triệu Liệt Húc có thể nhìn rõ hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt ấy.
Đôi mắt của cô vẫn trong trẻo như vậy, lúc trước cũng thế.
Dương Thanh Hà chống khuỷu tay trái lên bàn, cọ vào má anh, cười hỏi: “Anh đang nhìn gì vậy?”
Cô mặc một chiếc váy bông hai dây màu trắng, lộ rõ xương quai xanh. Cánh tay mảnh khảnh của cô như củ sen trắng, mái tóc dài buông xõa ngả sang bên, sau lưng là những bông hoa nhài tinh khiết ngoài ban công.
Triệu Liệt Húc cho rằng những bông hoa này rất giống cô.
Anh nhướng mày cười cười, cúi đầu uống trà, không đáp.
Người đàn ông này… ngay cả uống trà cũng rất quyến rũ.
Dương Thanh Hà vẫn nhìn anh chăm chú, “Đội trưởng, anh có hiểu biết về trà không?”
“Biết một chút.”
“Anh thích uống loại nào?”
“Thiết Quan Âm, Địch Yên.”
Triệu Thế Khang chậm rãi thưởng trà, nghĩ thầm tuổi trẻ tốt thật.
Cố Dung mang bữa sáng đến và liếc nhìn hai người họ, bà có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô gái nhỏ, không thể không mỉm cười.
Nếu đây thực sự là định mệnh, thì quả là một điều tuyệt vời.
……
Kỳ nghỉ hè, Cố Dung rảnh rỗi, trước đó bà đã đăng ký một lớp học cắm hoa và hỏi Dương Thanh Hà có muốn đi cùng không.
Phòng học cách tiểu khu không xa, mất 20 phút đi xe.
Độ tuổi của những người trong lớp từ 40 đến 50, khoảng gần chục người, đều là các cô, dì, thoạt nhìn ăn mặc rất giản dị, trang nhã.
Phụ nữ ở tuổi này nếu trong nhà không dư giả sẽ không ra ngoài học nghệ thuật cắm hoa.
Vừa vào cửa, ánh mắt của mọi người đều đổ về phía Dương Thanh Hà.
“Cố Dung, sao tôi nhớ được bà chỉ có con trai thôi mà, còn có con gái nữa sao? Trông thật xinh đẹp.”
Dương Thanh Hà không sợ người lạ, miệng cười cong cong trông rất đáng yêu, bộ dáng ngoan ngoãn.
Cố Dung cười ha hả, lôi kéo Dương Thanh Hà đến bàn của mình:” Cũng có thể tính là nửa con gái đi.”
Dương Thanh Hà ngước nhìn bà, Cố Dung mỉm cười với cô.
Cố Dung đã ngoài 50 nhưng bà biết cách chăm sóc rất tốt, mái tóc dài uốn xoăn nhẹ, bà đeo chiếc kính gọng mỏng, cười rất tươi.
Một vài cô dì vây quanh, trò chuyện nhiệt tình, ngữ điệu nhẹ nhàng mà không huyên náo.
“Nửa con gái gì chứ? Con dâu của bà phải không?”
“Lần trước không phải bà còn nhờ tôi tìm bạn gái giúp con trai bà sao? Nhanh vậy đã có rồi sao!”
“Cô bé này xinh quá, chỉ là hơi gầy một chút.”
Cố Dung không giải thích cười, nói: “Đúng vậy, con bé hơi gầy, ăn cũng ít. Nhưng không phải đám trẻ bây giờ đều theo đuổi những thứ đó sao, miễn là chúng khỏe mạnh, các vấn đề khác không quan trọng.”
“Này, quan trọng nhất là con trai bà thích thôi.”
Một dì nào đó cười nói: “Không phải con trai bây giờ đều thích con gái gầy và nhỏ, gọi là gì… Lolita, đúng rồi, Lolita. Con trai tôi hệt vậy, giới thiệu đối tượng cho nó, nó lại bảo không thích những cô gái cao gầy, từ chối thẳng thừng con gái nhà người ta. “
Cô giáo dạy cắm hoa bước vào, mấy cô dì cười ha hả rồi trở về chỗ.
Cố Dung đang tỉa hoa hồng trắng, bà nói: “A Húc thường bận công việc nên một khi đã lao vào thì không thoát ra được. Trước đây dì đã giới thiệu cho nó hai người, nhưng cũng không quen lâu vì mấy cô nàng ấy đá nó. Thực ra dì biết thừa cái kiểu của nó, khẳng định là để con người ta sang một bên không đếm xỉa gì đến, phải ai như thế cũng không chịu được. Nhưng nếu đứng trên góc độ của nó thì cũng có thể hiểu được, ban đêm đang ngủ nếu trong đội có điện thoại gọi đến thì cũng phải đi ngay lập tức. Những vụ án này giống như những con cá, bắt mãi không hết, lớn nhỏ ép chết người ta. Tính chất công việc của nó đã như vậy, nếu muốn hẹn hò, yêu đương với nó thì phải chịu những ấm ức này.”
Dương Thanh Hà cắt bỏ gai trên bông hồng, bông hồng trắng toát ra hương thơm dịu nhẹ, cánh hoa mỏng manh này ôm lấy cánh khác, giống như Cố Dung, trong lời nói có bao hàm ẩn ý.
Cố Dung nói: “Nó cũng đã 30 tuổi, là độ tuổi lập gia đình rồi, những người khác ở tầm tuổi này đều đã có con đi học mẫu giáo. Dì cũng đã giục nó