Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Anh chưa từng có phụ nữ, nhưng anh là một người đàn ông bình thường, có nhu cầu thể xác song ít khi tự mình giải quyết. Một là anh không quan tâm đến dục vọng, hai cũng bởi anh bận công việc.
Hiếm khi anh thức dậy với cảm giác nóng rẫy như vậy.
Triệu Liệt Húc vừa mở mắt, trời mới hửng sáng, hơn năm giờ một chút, điều hòa đã bật nhưng lại thấy nóng trong người.
Mơ một giấc mộng cấm trẻ nhỏ.
Trong mơ, Dương Thanh Hà tựa vào cánh tay anh làm nũng, líu ríu nói em sẽ gả cho anh, trên người cô mặc chiếc áo phông đen, đôi chân trắng muốt cứ đung đưa không ngừng.
Anh hít sâu một hơi, khẽ cau mày.
Ba giây sau, anh lật chăn và bước vào phòng tắm.
Một lúc sau, hơi nước nóng bao phủ cả tấm gương, vết son trên gương vẫn đẹp như cũ.
……
Vừa bước vào văn phòng sở cảnh sát, Trần Ký đã huýt sáo với anh: “Món bít tết tối qua có ngon không?” Những cảnh sát đi cùng anh tối hôm qua đều mỉm cười nhìn nhìn.
Triệu Liệt Húc: “Rảnh quá không có việc gì làm đúng không?”
Trần Ký đưa cho anh một điếu thuốc: “Ra ngoài làm điếu không?”
Triệu Liệt Húc cười: “Điếu thuốc này là của bạn gái cậu phải không?”
“Này, chết tiệt, làm sao anh biết?
“Cô ấy từ quê lên rồi à?”
“Hôm qua tôi đang ăn lẩu thì cô ấy tự dưng về.”
Hai người trò chuyện rồi cùng nhau bước lên phòng hút thuốc trên tầng hai.
Trần Ký hít một hơi, họ đều là những người nghiện thuốc, rất khó bỏ.
Triệu Liệt Húc dựa vào tường, tốc độ hút thuốc của anh không nhanh, nhất là khi đang yên lặng.
Trần Ký nói: “Tôi dự định trong năm nay sẽ kết hôn.”
“Cô ấy đã ở bên anh mấy năm rồi phải không?”
“Chục năm rồi.”
Mười năm.
Không phải người bình thường cũng có thể chờ đợi được.
Triệu Liệt Húc nói đùa: “Cũng may cô ây kiên nhẫn được.”
Trần Ký gật đầu nghiêm túc: ‘Cậu nói không sai, từ khi vào trường cảnh sát đến giờ, khi thì không có tiền, khi thì không có thời gian nhưng cô ấy vẫn luôn ở bên…’
Có lần anh ta bị trúng đạn, phẫu thuật xong, mở mắt ra đã thấy đôi mắt đỏ hoe, sưng húp của vợ.
Cô ấy đã khóc suốt cả đêm.
Lúc đó anh ta đã xác định, chắc chắn là người con gái này, đến chết cũng vẫn là cô ấy.
Trần Ký không nén được nụ cười khi nghĩ đến cô ấy, nghĩ đến cô ấy là cảm thấy hạnh phúc.
Cười xong, anh ta mới chọc Triệu Liệt Húc: “Tối qua cậu như nào?”
“Cái gì như nào”?
Trần Ký: “Đều là anh em với nhau cả, cậu giả vờ gì chứ! Không có quan hệ gì mà cậu lại để con gái nhà người ta mặc áo của mình?”
Bao nhiêu năm anh ta vẫn không hiểu nổi Triệu Liệt Húc, lúc còn ở trường cảnh sát, anh sạch sẽ hơn bọn họ, hoặc có thể nói anh ưa sạch sẽ.
Nhớ ngày đầu năm mới, trong trường có một sự kiện, anh em trong ký túc xá kết mối hữa nghị. Sau khi ăn tối xong, mọi người trở về trường xem hoạt động, lúc đó Triệu Liệt Húc đứng bên cạnh anh ta.
Cô gái nói: “Mình thấy hơi lạnh.”
Triệu Liệt Húc: “Vậy thì mau chóng về đi.”
Lúc ấy anh ta cảm thấy tên đầu gỗ này chẳng hiểu chuyện đôi lứa gì cả, khi về đem chuyện này trêu chọc anh, cô gái kia rõ ràng muốn anh đưa áo cho cô ta mặc.
Ai biết Triệu Liệt Húc cười nói: “Tôi biết, nhưng tôi cởi áo đưa cho cô ta không phải thể hiện tôi cũng có ý với cô ta sao? Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.”
“Nếu như cô gái ấy lạnh thật thì sao?”
“Thế thì cậu cởi áo đưa cho cô ta đi, giúp người giúp ta mà.”
“Mẹ nó, cậu không thể giúp người giúp ta à? “
Triệu Liệt Húc: “Có mùi.”
“Vớ vẩn, người ta có mùi thơm.”
“Mùi nước hoa có mùi quá nồng.”
Trần Ký lại nói: “Thế nào? Trên người cô gái này không có mùi nước hoa nên cậu đồng ý à?”
Triệu Liệt Húc nghĩ đến cô bé đó lại cảm thấy buồn cười: “Chỉ là một đứa nhóc, sao có thể nhiều đồ như vậy chứ.”
“Đứa nhóc? Phì phì, ôi anh hai à, đội trưởng Triệu, cậu lau lại mắt mình đi, dáng đó, khuôn mặt đó, một đứa nhóc sao?”
Dáng người? khuôn mặt?
Triệu Liệt Húc suy nghĩ một chút, cô mảnh mai xinh xắn, chỉ như vậy.
Anh bỏ điếu thuốc ra: “Tôi không có ý gì với cô ấy.”
Trần Ký không tin: “Tôi quen cậu nhiều năm như thế, chưa thấy anh đối xử tốt với ai như vậy cả.”
“Cũng không phải, cô bé này khác với những người khác.”
“Yo, sao lại khác nhau? Nhiều mắt hơn hay nhiều mũi hơn?”
Triệu Liệt Húc: “Mấy năm trước có quen biết, là một đứa trẻ đáng thương” Anh cau mày, như không muốn nói thêm.
Trần Ký: “Cậu coi người ta là trẻ con, nhưng người ta không chắc đã coi cậu là chú cảnh sát.”
Triệu Liệt Húc cầm điếu thuốc thật lâu, tàn thuốc rơi mất một nửa, tiếng cười bật ra từ cổ họng: “Cô bé là thế, thích ăn nói lung tung, có chút nghịch ngợm.”
“Tôi không nói về chuyện này. Cậu thực sự không có ý gì sao?”
Từ ‘không’ mắc kẹt trong cổ họng Triệu Liệt Húc, anh chợt nghĩ đến giấc mơ ban sáng.
Thành thật mà nói, cảm giác trong mơ rất chân thật.
Đó là cảm giác chưa từng xuất hiện trong 30 năm qua, anh thậm chí không thể diễn tả được.
Nhưng đó chỉ là một giấc mơ.
Trần Ký cười nói: “Duyên phận đã đến thì không ngăn được, chẳng lẽ cậu muốn sống cô độc cả đời sao?”
Triệu Liệt Húc cũng cười: “Chuyện sau này để sau này nói.”
Nói đến chuyện kết hôn, 30 tuổi, là tuổi nên lập gia đình.
Tìm được người có thể sống chung thì dễ, nhưng tìm được người muốn ở bên nhau mới khó.
Trần Ký: “Đừng đợi đến khi con tôi đi mua nước tương cậu vẫn còn độc thân đấy.”
Triệu Liệt Húc dập thuốc: “Đừng nói nhảm nữa, đến đại học Trung Tế thôi.”
…
Trường sắp khai giảng, Cố Dung có một cuộc họp, Dương Thanh Hà chuẩn bị đến ký túc xá nên Cố Dung đã đưa cô đến đó luôn.
Cố Dung đưa cô đến dưới ký túc xá: “Có chuyện gì thì gọi cho dì nhé.”
Dương Thanh Hà cảm ơn bà.
Dương Thanh Hà đã đăng ký một căn phòng đôi. Trường đã xây một số ký túc xá vào năm ngoái. Căn phòng này mới tinh, họ là những người đầu tiên chuyển đến.
Cô gái ngủ chung phòng còn có chưa đến, Dương Thanh Hà sau khi thu dọn xong mới gọi điện thoại.
Dương Thanh Hà cảm thấy dãy số hơi quen thuộc.
Điện thoại được kết nối nhanh chóng, giọng nói rất trí thức.
Dương Thanh Hà dựa vào cửa sổ, bên dưới cây si lá rộng cao sừng sững che nửa bầu trời.
”Xin chào, có phải là cô Trương không ạ? Em là Dương Thanh Hà.”
Thấy bên kia không có phản hồi, Dương Thanh Hà nói thêm: “Em là Sun ạ.”
Đầu bên kia chợt nhận ra: ” Em nói tiếng Trung nên nhất thời tôi không nhận ra, tranh sơn dầu tôi nhận được rồi, hôm qua đã đưa đến phòng tranh rồi, bức tranh em muốn tôi để ở phòng làm việc. “
” Cảm ơn cô ạ, thuốc màu, cọ vẽ…”
” Tất cả đã được chuẩn bị đầy đủ. Chúng đều được chuẩn bị theo ý em. “
” Phòng làm việc ở đâu ạ? Bây giờ em sẽ đến lấy ạ.”
“ Tòa nhà số 5, Phòng 401. Bây giờ tôi đang họp, dụng cụ và tranh vẽ ở ngay cạnh bàn của tôi, em có thể tự lấy chúng. ”
“ Vâng, em cảm ơn cô ạ. ”
Trương Uẩn vừa cúp điện thoại, thầy giáo cùng tổ hỏi: “Có phải học sinh sắp mở triển lãm kia không?”
Trương Uẩn cười ngượng ngùng, cô ấy là giáo viên dạy tranh sơn dầu mới được mời đến trường. Tình cờ dẫn dắt một vài học sinh quốc tế trong số học sinh, trong đó một người khá nổi tiếng ở nước ngoài, nhà trường đã chuẩn bị một buổi triển lãm nghệ thuật cho cô ấy. Vì là giáo viên phụ trách nên cô ta là người chịu trách nhiệm cho buổi triển lãm nghệ thuật này, cô ấy bắt đầu chuẩn bị tổ chức buổi triển lãm này vào đầu tháng 7, nói là giáo viên, không bằng nó là vừa khéo.
Khi những người khác gặp cô ta, họ luôn nói, bạn có một học sinh muốn tổ chức một cuộc triển lãm tranh, thật lợi