Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Dương Thanh Hà thay quần áo, lúc từ phòng ngủ đi ra thì anh đã làm xong món bò bít tết.
Món bít tết trông không tệ.
Dương Thanh Hà cột tóc, ngồi đối diện với anh, bông đùa: “Không có rượu vang sao?”
Triệu Liệt Húc đẩy ly nước ép về phía trước: “Trẻ con uống rượu gì chứ!”
“Trẻ con?” Dương Thanh Hà nhướng mày: “Em đã lớn rồi, thành một cô gái nhé.”
Anh khịt mũi cười: “Người lớn đi đường vẫn còn ngã à?”
Dương Thanh Hà nhớ lại gã biến thái trần truồng kia, sắc mặt trầm xuống, hỏi: “Tại sao anh lại sống ở đây? Tiểu khu này có vẻ hơi lạc hậu.”
“Những người sống ở đây thường là những giáo viên già đã về hưu. Họ rất ít nói.”
“Anh không thích náo nhiệt à?”
“Không phải, ở đây buổi tối thường tắt đèn sớm, có thể ngủ ngon giấc.”
“Bình thường anh ngủ không ngon ư?”
Anh bật cười: “Cũng tạm được.”
Dương Thanh Hà: “Từ lúc đó anh bắt đầu sống ở đây sao?”
“Ừ.”
Sáu năm trước, anh đưa cô về nhà bố mẹ để họ chăm sóc. Đây là lần đầu tiên cô đến đây.
Thực ra gia cảnh của anh cũng khá, Cố Dung là giảng viên đại học, Triệu Thế Khang là ông chủ của một công ty, anh cũng được coi là một cậu ấm. Điều kiện cá nhân của anh ấy cũng rất tốt, cô từng nghĩ anh hẳn phải sống trong một chung cư cao cấp, có thể là Giang Kinh, nhưng cô không ngờ anh lại chọn một nơi xa xôi, hẻo lánh như vậy.
Anh ăn rất nhanh, sạch sẽ, không ăn chậm như cô, hai ba miếng đã ăn xong, dựa vào lưng ghế ngồi uống nước.
Triệu Liệt Húc: “Tại sao trên người lại dính bùn?”
Dương Thanh Hà giật mình.
“Ổ khóa mật mã dính bùn, ở cửa cũng có, thật sự là bị ngã hả?”
“Anh muốn em nói thật sao?”
Anh lặng lẽ nhìn cô.
Dương Thanh Hà hắng giọng: “Không sao, em gặp phải kẻ biến thái, sợ tới mức hộp cơm rơi ra ngoài, lúc nhặt lên đã dính đầy bùn đất.”
“Biến thái?”
Dương Thanh Hà thở dài: “Anh cũng không biết ở tiểu khu này có biến thái sao! Nó không an toàn chút nào, tốt hơn là nên nói với quản lý tiểu khu.”
“Tôi sẽ phản ánh với quản lý ở đây. Em có thấy rõ mặt không?”
“Đèn tối mù, sao em thấy rõ chứ.”
Triệu Liệt Húc trầm mặc một hồi, trầm giọng nói: “Sợ không?”
Dương Thanh Hà cười: “Không sao.”
“Ăn hoa quả ở bên cạnh đi. Lát nữa tôi đưa em về.”
“Đưa em về á? Em tự về được mà, anh đi đi về về mất tận 4 tiếng, tối qua anh còn chưa nghỉ đủ.”
Triệu Liệt Húc đứng dậy nói: “Không sao, em ăn trước đi. Tôi đi hút điếu thuốc.”
Ra đến ban công, anh kéo cửa kính lại, Dương Thanh Hà chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của anh và ánh lửa hơi sáng phản chiếu qua tấm kính.
Cô cúi đầu cười, gặm một quả táo.
Vẫn rất quan tâm đến cô đấy thôi.
Anh tính thời gian rất chuẩn, hút thuốc xong, anh bước vào thì cô cũng vừa ăn xong, hầu như không thừa chút gì, rất sạch sẽ.
Dương Thanh Hà siêng năng dọn dẹp bát đĩa: “Để em rửa bát.”
Miếng bít tết được đặt trên một chiếc đĩa sứ vuông 10 inch, có ly thủy tinh, dao và nĩa, bát salad trái cây, tất cả đều được cô bưng lên, nó cứ nghiêng ngả như sắp đổ.
Dương Thanh Hà vừa nhấc lên, bỗng sau lưng cảm thấy nóng rực, có một cánh tay vươn ra bưng gọn bát đĩa trong tay cô.
Hai người dán sát vào nhau, cứ như vậy một giây trong tư thế anh ôm cô vào lòng.
Dương Thanh Hà hơi giật mình.
Cô lưu luyến và tham lam cảm giác an toàn này một cách lạ thường.
Triệu Liệt Húc đã bắt đầu rửa bát đũa, cánh tay đàn ông rắn rỏi, làm việc dứt khoát.
Dương Thanh Hà chạy nhanh như gió, chen qua một bên: “Để em giúp anh, đã ăn cơm của anh rồi còn không rửa bát, đây không phải việc một người tốt nên làm.”
Hai tay chạm nhau, tương phản rõ nét, một bên hơi thô còn một bên nõn nà, mềm mại.
Triệu Liệt Húc cầm lấy đĩa trong tay cô, nói: “Để tôi làm, em rửa sạch bọt trên tay đi.”
“Anh ân cần chu đáo thế này chắc chắn có rất nhiều cô thích, bao năm vậy mà anh vẫn không vừa ý ai sao? Kiểu dạng muốn kết hôn ý.”
Triệu Liệt Húc không biết nghĩ đến gì, trên môi không ngừng nở nụ cười.
Khi ấy, mẹ của Dương Thanh Hà đến đón cô và hẹn gặp ở sân bay, anh đưa cô đến đó, dọc đường đi cô không nói một lời, không biết cô đang nghĩ gì, cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, nghịch ngón tay.
Lúc dừng xe ở cổng sân bay, cô nấn ná mãi mới xuống xe.
Anh cởi dây an toàn, hỏi: “Không muốn đi à?”
Cô lắc đầu.
“Ở đây không được dừng xe lâu đâu.”
Dương Thanh Hà liếc anh một cái rồi xuống xe.
Triệu Liệt Húc giúp cô nhấc hành lý ra khỏi cốp.
Anh thấy dáng vẻ chần chừ muốn nói của cô hơi kì lạ. Bình thường cô bé này to gan lớn mật, không có gì là không dám nói, ấy vậy mà bộ dạng khó xử lúc này trông rất buồn cười.
Anh mỉm cười nghĩ bụng, cô chỉ là một cô bé mười bốn tuổi, dù can đảm đến đâu cũng vẫn là một đứa trẻ.
“Em muốn nói gì?” Anh hỏi.
Dương Thanh Hà bỏ khăn quàng cổ và ngước nhìn anh.
Người đàn ông mặc áo khoác đen, dáng người cao lớn, giữa hàng lông mày toả vẻ kiêu ngạo, đôi mắt sâu cười rộ như có thể hút hồn người khác.
Dương Thanh Hà cắn răng như biết rõ mình phải đi: “Anh khom người xuống đi.”
Triệu Liệt Húc đút hai tay vào túi, hơi cúi đầu, Dương Thanh Hà kiễng chân, ghé vào tai anh.
Cô nói từng câu từng chữ: “Sau này em sẽ gả cho anh.”
Gió lạnh thoáng qua, khăn quàng mang hương hoa nhài nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt anh.
Hơi thở của cô phả vào tai anh, ấm áp.
Lưng anh khẽ cứng.
Dứt lời, Dương Thanh Hà kéo vali rời đi, chỉ để lại cho anh một bóng lưng kiên định.
Triệu Liệt Húc đứng im vài giây rồi chậm rãi duỗi thẳng thắt lưng, hai mắt híp lại, cười tủm tỉm.
Anh vừa mở cửa xe, chỉ nghe thấy tiếng hét vọng ra từ cửa.
“Sau này em sẽ gả cho anh!”
Anh trông thấy mặt mũi cô đỏ lựng, giọng trong trẻo vang lên làm mọi người xung quanh đều ngoái nhìn.
Cô giả vờ bình tĩnh và vẫy tay chào anh.
Xung quanh xì