Ánh mắt tiêu sái dừng trên khuôn mặt sắc xảo của Liễu Bích, hồi họp chờ nàng trả lời.
Liễu Bích cảm thấy rất không thoải mái, nhưng vẫn tươi cười trả lời: "Xin lỗi, hôm nay tôi ăn nhiều hành cay lắm, miệng ta có mùi, không tiện đứng gần người quá."
Thiếu niên lại càng tiến gần hơn, ấp úng nói: "Không sao cả."
Ngươi không sao, nhưng ta có sao. Liễu Bích suýt nữa mở miệng mắng, tên khốn này, không phải đang bức nàng làm biếи ŧɦái đấy chứ?
"À, chàng không để ý, nhưng thiếp cũng không thể tha cho bản thân, thành thật xin lỗi, ta thực sự ăn rất nhiều hành cay, nếu như khiêu vũ với chàng sẽ rất thất lễ." Nói xong Liễu Bích hơi cúi người, vén váy bước lùi mấy bước vào góc tường.
Thiếu niên như mất thứ gì đó, đứng ngây ở chỗ cũ: "Ta hiểu rồi, tiểu thư Mercury quả là một quý tộc nữ nhân chân chính, tên ta là..."
"Không, tiên sinh anh tuấn kia, xin đừng nói tên chàng cho ta." Liễu Bích ra vẻ ưu nhã lùi lại, cười nói: "Thi ân không cầu báo đáp, nếu không chẳng xứng đáng là hậu duệ phong hiệu đấu thần, mà ta lại giúp cho muội muội ngươi, ngươi không cần ...."
Liễu Bích không dám hỏi tên gả khùng này, cái khác không nói tới, nhưng ánh mắt của hắn ta không ổn chút nào, đôi mắt đen láy này có chứa hoả diễm, rất rõ ràng, tên điên này đối với tiểu thư Mercury như là - Hoa Mộc Lan tái thế - cảm thấy hứng thú.
Gả thanh niên không làm phiền nữa, Liễu Bích như buông được gánh nặng lớn, đứng ở góc tường thầm kêu may, hôm nay không phạm sai lầm gì.
Nhưng ngay lúc đó.
Một đám thiếu niên quý tộc nhào tới, ai ai cũng trầm trồ hỏi thăm: "Mercury, nàng thật thú vị, có người nói nàng là sự sỉ nhục của thành St. Lubin, nhưng còn không bằng số người nói ngài là sự cao quý của thành St. Lubin. Hôm nay ta xin tuyên bố với mọi người, nàng là một quý tộc nữ nhân chân chính. Đúng là quá thú vị."
Kim Tệ thần kinh ngươi là đồ bệnh tâm thần, ta hận ngươi.
Liễu Bích gào thét trong lòng, nhưng nhiều người tới quá, nàng cũng không muốn phiền phức nữa, lập tức làm mặt lạnh, không trả lời ai.
Tửu yến tiếp tục diễn ra, trong suốt thời gian đó, Liễu Bích cứ thấy đàn ông là mặt lạnh băng, dần dần xung quanh Liễu Bích đàn ông ít dần, thiếu nữ, phụ nữ ngày càng nhiều lên.
Liễu Bích dùng phương pháp quan hệ của kiếp trước chào hỏi các quý tộc thiếu nữ, quen được không ít bằng hữu, tất nhiên, cũng có người nhìn nàng không thuận mắt. Nhưng quý tộc là thế, có bằng hữu cũng có kẻ thù, hơn nữa những quan hệ này còn ảnh hưởng đến tiền đồ sau này, nói không chừng người đời sau đột nhiên phát hiện, lãnh đạo và quan đại thần bất hòa, là từ một bữa tiệc lúc tuổi trẻ.
Từng phút từng phút trôi qua, chiếc đồng hồ màu xanh lam thông báo với mọi người, đã đến nửa đêm rồi.
Hoàng tử Raven tuyên bố bữa tiệc kết thúc, Liễu Bích cũng thở phào một hơi, một mình bước ra khỏi giáo đường bỏ lại những đôi nam nữ phía sau.
Raven tiễn khách ra cửa, gả ta không quấy rầy những đôi tình lữ còn ở lại, mà đi chào những người độc thân, lúc tới gần Mercury, Raven nói: "Mercury, cảm ơn hôm nay nàng đã cười với ta."
Liễu Bích ngây người: "Cười mà cũng được cảm ơn sao?"
Raven gật đầu: "Đương nhiên, bởi vì hôm nay nàng chỉ cười với ba người con trai thôi, là ba người tiêu sái anh tuấn nhất bữa tiệc, đó là lời khen ngợi quý giá nhất."
Đúng vậy, hôm nay Liễu Bích chỉ cười với ba người thiếu niên, một là Raven, hai là ca ca nàng, ba là ca ca của người được nàng cứu.
Raven chào Liễu Bích xong thì trở về giáo đường, lúc đó, hai vị huynh trưởng của Liễu Bích bước tới, Toya còn hai tay ôm hai vị thiếu nữ khác, hắn cười lớn nói: "Ha ha, muội muội thân ái của ta, xem ra hôm nay ngươi phải về một mình trên chiếc xe ngựa lạnh lẽo rồi. Nhưng biểu hiện của ngươi quả là khiến người khác bất ngờ, chỉ cười với hai nam nhân giàu có tiêu sái nhất... ừm ừm."
Hắn nhìn hai vị thiếu nữ bên phải bên trái rồi nói: "Biết hiện tại các thiếu niên quý tộc hình dung ngươi thế nào không?"
Hai vị thiếu nữ lập tức cùng trả lời: "Sống mà không thấy Mercury cười, được gọi là anh tuấn tiêu sái chỉ là phí."
Liễu Bích càng thấy phức tạp nhưng vẫn cố cười, sự đau khổ của nàng, ai biết được đây?
"Trời ạ, muội muội của ta cười kìa. Nhìn thấy không? Nó cười đấy." Toya khoa trương, rồi càng ôm chặt hai người hơn: "Hóa ra nó cũng biết cười