"Ui da!" Liễu Bích bị đánh ngã, té lăn mấy vòng dưới đất.
Đòn này khiến Liễu Bích mặt mũi nheo lại, hơi say giảm đi một nửa, nàng sờ sờ gáy. May thật! Tuy khá đau nhưng không bị thương ảnh hưởng tới tính mạng.
Hồng cẩm chướng nội lực cứu mình một mạng.
Sau này tuyệt đối không được uống nhiều rượu, rượu say làm hỏng việc. Liễu Bích nhanh nhẹn bật dậy, Bách sắc nội công điên cuồng vận chuyển bố trí khắp người, sau đó nàng dựa vào kinh nghiệm tránh đạn kiếp trước, không ngừng di chuyển liên tục, ánh mắt nhìn về hướng mũi tên ánh sáng phóng tới.
Thực ra, Liễu Bích cũng chẳng cần tìm, vừa rồi Ryo đánh trúng một đòn nhưng không hiệu quả, kinh ngạc hét lên: "Sao ngươi không sao cả?"
Không trách được hắn ngạc nhiên, cảnh tượng trước mắt quả thật quá sốc. Thử nghĩ xem, trên trái đất, một tay bắn tỉa dùng súng ngắm bắn vào một mục tiêu không hề phòng vệ, bắn trúng rồi nhưng mục tiêu chỉ hét một tiếng còn thì không bị thương tích gì, tay bắn tỉa nghĩ thế nào? Hắn không nghĩ mình gặp ma mới sợ.
Sau một tiếng kinh ngạc, Liễu Bích nhận ra: "Hừ, Ryo, ngươi cút ra mau cho ta."
Ryo gườm gườm bước ra từ góc đường, nhìn chằm chằm Liễu Bích: "Ngươi có bảo bối hộ thân gì? Sao lại không sao cả?"
Thấy đối thủ chỉ có một người, Liễu Bích đứng lại, tức giận chửi: "Ryo, ngươi dám vô cớ tập kích hậu duệ phong hiệu đấu thần, ngươi không sợ thánh giáo cho ngươi lên giàn hỏa thiêu à?"
"Sợ! Đương nhiên ta rất sợ." Ryo cứng đầu, cười độc ác: "Nhưng chỉ cần ta gϊếŧ được ngươi, trời biết đất biết và chỉ có mình ta biết."
Hắn nắm chặt thánh khí, miệng niệm một câu chú ngữ cổ quái.
Liễu Bích quan sát cẩn thận, phát hiện Ryo không có đồng bọn, trong con ngõ nhỏ tối tăm chỉ có hai người.
Cơ hội tốt. Chính lúc Liễu Bích đang muốn kiểm tra thực lực bản thân, trước mặt có một vị thanh y pháp sĩ cấp một. Việc vừa rồi đã chứng minh, Bách sắc thần công cấp một có thể phòng ngự ma pháp khí cấp một đánh trộm, vậy lực công kích của nó thế nào?
Nghĩ đến đó, Liễu Bích cẩn thận nhìn động tác của Ryo, sờ má cười: "Ryo, chỉ có ngươi mới có thánh khí ư? Mau ra đây, Khai Ngưu Thần Phủ của ta!"
Đột nhiên, thánh khí từ trong túi bay ra, biến thành Khai ngưu Phủ nằm trong tay Liễu Bích. Nàng tiện tay hua một vòng, lục quang lóe lên.
Ryo kinh ngạc, quên luôn cả niệm chú: "Ngươi... ngươi trộm thánh khí của Kat? Trời, ngươi ép Khai Ngưu phủ nhận chủ rồi sao?"
Có thể bức thánh khí cấp ba nhận chủ, đó chính là một trong những dấu hiệu của đấu thần cấp chín.
"Ryo thiếu gia thân ái, chẳng lẽ cha ngươi chưa dạy ngươi à? Lúc chiến đấu không được mất tập trung!" Nói xong, Liễu Bích vận chuyển Bách sắc thần công, nhanh như chớp tung một nhát hướng vào vai Ryo.
Dưới tác dụng của Bách sắc thần công, Khai Ngưu phủ trong tay Liễu Bích chớp mắt bùng lên một luồng sức mạnh, luồng sức mạnh này kết hợp với Bách sắc thần công, hòa vào làm một, khiến tốc độ và sức mạnh của Liễu Bích tăng lên một đẳng cấp mới.
Liễu Bích tử tế trải nghiệm cảm giác này, theo nàng thầm tính, Khai Ngưu phủ giúp nàng đề cao sức chiến đấu lên khoảng gấp đôi, tuy thế trong thánh khí rõ ràng vẫn còn dư lực, chẳng qua Bách sắc thần công không đủ để phát động toàn bộ sức mạnh của thánh khí.
Rìu chặt vào vai, Ryo hét lên đau đớn, ngã lăn ra đất.
Liễu Bích vung Khai Ngưu phủ, rất không hài lòng với kết quả trước mặt: "Này, Ryo, chết rồi à? Chưa chết thì đứng lên, nha đầu ta đánh chưa sướng tay, vừa rồi tại ngươi kinh ngạc quá, phản ứng chậm đi nhiều, không tính, chúng ta làm lại."
Nói xong, dẫm lên Ryo một cái: "Đứng mau lên, tiếp nhận lời khiêu chiến của bổn tiểu thư mau."
Ryo bị đánh vai sưng vù, hắn cắn răng, đứng dậy, dùng đấu khí bảo hộ toàn thân, sau đó hét: "Mercury, ta sẽ cáo tố chuyện ngươi ăn trộm lên thánh giáo, ngươi chết chắc rồi."
Liễu Bích nhíu mày nhìn đối thủ, nàng dám dùng thánh khí trước mặt người khác, rõ ràng đã sớm có an bài rồi: "Thiếu gia Ryo thân ái, bớt nhiều lời đi, Cái miệng thối ơi là thối mau mau mà ngậm cái miệng lại đi nhé."
"Hỗn đản, ta liều với ngươi. Quang ngô tiễn!" Ryo bắn ra một đạo quang tiễn, rồi vội vàng kéo dãn khoảng cách với Liễu Bích,