"Bảo bối nhi thân ái, để má má hôn con một cái!"
Liễu Bích ngồi trên ghế mềm trong xe hung hăng hôn tiểu Bối Nhi mấy cái, tiểu bảo bối nhi quá khủng bố, nha đầu chẳng những ăn được Eros mà còn khế ước được Hoán Cốt cùng James, điều này khiến Liễu Bích càng thích nữ nhi này. Mà hôm nay, nha đầu kia lại ẩn hiện lộ ra năng lực tra nguy cơ còn muốn nhạy cảm hơn Tinh Diện.
Quả thực là một ra đa mini! Không đúng, hẳn là một cái "siêu cấp" khủng bố radar.
“Hihi! Má má khen Bối Nhi, Bối Nhi vui lắm!” Tiểu nha đầu cười ngọt ngào.
Liễu Bích nắm lấy chóp mũi nhỏ của nha đầu, cười cười: “Bảo bối nhi, hôm nay ngươi phát hiện địch nhân, làm phi thường tốt, muốn cái gì mụ mụ đều thưởng cho ngươi."
“Á? Tưởng thưởng? Không cần đâu ạ? Được rồi, má má hình như chưa có ăn cơm nha!”
Nha đầu kia nghiêng đầu, cầm lấy hai cái bện tóc kéo lên cao lên suy nghĩ một chút, cười ngọt ngào nói: “Má má cho Bối Nhi đánh lâm miêu”.
“Ngươi muốn mèo rừng.”
Yêu cầu thật cổ quái, bất quá Liễu Bích đương nhiên sẽ không cự tuyệt tâm nguyện nho nhỏ này của con gái thân yêu: “Được, đợi lát nữa má má tự mình đi bắt lâm miêu cho ngươi! Bất quá bảo bối nhi, ngươi muốn lâm miêu làm gì?”
Nha đầu kia chăm chú nhìn Liễu Bích, nói: “Má má đánh mau đi, luy, Bối Nhi muốn lâm miêu rồi đưa cho má ăn thịt, giúp má má bồi bổ thân thể.”
Trong lòng Liễu Bích nổi lên một cảm giác dễ chịu, xúc động lạ kỳ, khó trách mọi người đều nói nữ nhi thì ba mẹ nó yêu mến lo lắng, nữ nhi hiểu chuyện hiếu thuận như vậy, ai có thể không thích cơ chứ?
Nhưng…
Liễu Bích, Hoán Cốt, Tinh Diện, James bốn người lại một lần nữa đồng thời nhìn về phía xe ngựa, hắng giọng nói… "Tiểu nữu nhi cái gì cũng tốt, nhưng trù nghệ… quên đi, nữ nhi hiếu thuận, là kẻ làm cha mẹ sao có thể cự tuyệt tâm nguyện của con chứ?"
Liễu Bích rất nhanh từ trong rừng bắt được một con lâm miêu nhỏ, giao cho James… tiểu Bối Nhi bắt đầu chuyện nấu ăn.
“Lửa”.
Nha đầu bắt đầu phóng lửa nướng thịt trên mặt đất, sau đó vân vê cái yếm trước ngực, nói thầm: “Nướng thịt, phải có muối! Phóng bao nhiêu… toàn bộ đi! Ah! Hình như là đường.. kia là cái gì? Không xong rồi, Bối Nhi không tìm được muối.”
Nha đầu nhìn lên trời, rốt cục tiện tay ném tất cả gia vị vào "nguyên liệu" nhỏ.
“Di? Gia vị đã thả nhiều rồi, không có muối có sao không? Hắc hihi, má má, mùi vị thật là thơm, nhìn bên ngoài cơ bản đã không thể biết là thịt gì rồi.” Nó ngẩng đầu nhìn sắc mặt quái dị của Liễu Bích: “Chẳng lẽ.. chẳng lẽ mụ mụ đã ăn…?”
Nó uể oải cúi đầu: “Để cho ta chết đi, loại cao thủ như ta sao lại có một người mẹ ngu ngốc như vậy! Trời ạ, má má của cao thủ lại ăn thứ bại hoại loại này, sau này ta không muốn cho người khác biết.”
Eros cầm lấy phần thịt còn lại, trong chốc lát lại trở thành một thứ thịt khác. “Đây mới phải là cái mà cao thủ ăn! Không có gia vị, ăn như thế này mới lạ ăn thịt mèo rừng.”
Liễu Bích cầm lấy miếng thịt, đặt trong miệng thưởng thức: “Trời ạ, quá sức tưởng tượng, thứ ngon thế này ta không được ăn thì biết ra sao đây.”
Liễu Bích trước kia chỉ biết con trai "cao thủ" Eros của mình trù nghệ hết sức tinh thâm, nhưng không nghĩ tới hôm nay thịt ăn lại càng có vị! Liễu Bích vô cùng kích động, không nhịn được khen: “Con yêu, con đúng là nhi tử thân yêu của má má. Món ăn ngươi nấu thật sự quá ngon, sau này mỗi ngày làm thịt cho má má có được không?”
Phốc, Liễu Bích không có lưu tâm lại kêu ra tiểu Bối Nhi.
Tiểu nha đầu nghe được nửa câu sau của Liễu Bích, vui vẻ nói: “Tốt lắm, Bối Nhi mỗi ngày cho Má má ăn thịt… nướng à nha!”.
Liễu Bích tiu nghỉu cúi đầu, đây là thiên đường cùng địa ngục đang xen à. Nhưng nếu đơn giản là thiên đường cùng địa ngục thì mới cảm nhận được sự cảm nhận của thiên đường, lập tức lại trải qua sự đau khổ của địa ngục, chúng tại sao có thể tiếp tục đây. Thần thượng ơi, help me ta với.
Đây chỉ là một chuyện nhỏ mà đoàn người trải qua, ba người thích thú mỹ thực của Eros. James một mặt nhấm nháp trù nghệ của Eros, một mặt đánh xe, trong lòng lại nói thầm, "trù nghệ của tiểu thiếu gia càng ngày càng cao thâm! Mình dùng cái mũi kiêu hãnh là thứ đáng giá nhất của Băng tuyết tộc lập thệ, mùi vị món thịt nướng của thiếu gia…"
“Quên đi, không nên nhắc tới chuyện này với chủ nhân, nếu muốn thưởng thức trù nghệ của thiếu gia thì điều kiện tiên quyết là phải gặp "đại" tiểu thư đầu tiên, tiểu thư đáng yêu sẽ trở nên rất "ma nữ", dù sao, cho dù loại sự việc gì thật sự… còn có đại nhân Buster, Lucy pháp thần cùng hơn một trăm nữ thần bên cạnh, mình sợ cái gì cơ?”
Thật sự khó có thể tưởng tượng, nửa năm trước mình là một tên trấn lột, nhưng nửa năm sau, mình đã là một quản gia của siêu cấp nữ phú hào của đại lục Rusiten, kẻ tuyệt đối thân tín của chủ nhân và đại tiểu thư, có thể mặc vào phục sức quý tộc… Tương lai, chờ chủ nhân tốt nghiệp, bằng bản lãnh của nàng nhất định có thể trở thành một vị trưởng giả quyền quý, đến lúc đó chính mình là quản gia của một doanh nhân của đại lục, nói không chừng, chính mình còn có thể trở thành Băng tuyết tộc đầu tiên của tam đại lục có được tước vị! Không, không phải là nói không chừng, mà nhất định có thể trở thành sự thật, ha ha.
Băng tuyết tộc đắm chìm trong ảo tưởng về tương lai huy hoàng của mình, phát lực đánh xe.
Phương hướng đến đại lục Rubick, địa hình duyên hải của P’Linding nhìn qua có hơi giống một cái bướu lạc đà, Liễu Bích lần đầu tiên nhìn thấy biển rộng tại đấu thần thế giới là tại mũi cảng Dan, sau đó là cảng Ziline, mà lăng tổ tiên của gia tộc St. Michael lại ở tại vùng biển duyên hải của