Tấu diễn của Liễu Bích thật có thể nói là "tài nghệ tuyệt đỉnh", dựa vào sự cực khổ của hiện trạng, lại cộng thêm màn bị trục xuất gia môn, cực khổ lại gặp phải gia tộc ích kỷ, vẻ mặt buồn bã lệ châu từ từ rơi xuống, tương lai là "siêu cấp" diễn viên nha.
“Mercury huân tước các hạ, mời trở về đi.” Võ sĩ lạnh như băng hạ một câu đuổi khách.
“Thôi được rồi.” Liễu Bích buồn bã thở dài, đột nhiên cúi người thật sâu trước pho tượng Micheal ở trung tâm tổ lăng, ý muốn nói: “Tổ tiên, mẫu thân, Mercury của các ngươi không thể làm tròn chữ hiếu, cũng không thể tự mình tiến vào tổ lăng tế bái các ngươi, chỉ có thể hành lễ vái tế các ngươi! Xin các người tha thứ cho ta và nhi tử của ta.”
Nàng một lúc lâu cũng không có đứng dậy! Mà Bối Nhi cũng nhu thuận đứng bên chân Liễu Bích, cúi đầu, cặp mắt đen to long lanh nước mắt: “Má má, người không phải mang ta đi xem "ngoại lão" sao? Má má, người làm sao vậy, sao ngươi lại khóc thế…huhu…”
Ngôn ngữ trẻ thơ có chút bi thương khiến không khí đã lên tới đỉnh cao.
Vệ sĩ lăng mộ cũng lạnh lùng như không! Dửng dưng với màn biểu diễn bi thương của Liễu Bích, mặt khác vô cùng trái nghịch, lúc này đây chẳng những Beryl không còn ánh mắt ngăn cản muội muội xen vào nội vụ gia tộc Saint Jeans, ngược lại có chút băng lãnh nhìn về phía mấy vệ sĩ.
Moldavite càng nói: “Mấy người các ngươi thật sự là quá phận rồi! Nếu thần Micheal còn sống, nhất định sẽ bị các ngươi làm tức chết.”
“Tiểu thư các hạ, mong người xem lại ý tứ.” Võ sĩ giữ lăng nổi giận nhìn Moldavite.
“Ây nha, hai vị tiểu thư, việc đã đến nước này, thôi quên đi, chúng ta đi thôi.” Liễu Bích chấm dứt lễ bái, ôm lấy nữ nhi, bóng ảnh lả lướt tịch mịch bước ra khỏi tổ lăng. Bóng đêm hạ xuống, nhân ảnh một phụ nữ dẫn tay một bé gái thật thê lương.
“Muội muội, chúng ta cũng đi thôi.” Beryl đuổi kịp Liễu Bích, xuất từ tâm đồng tình của nữ tính, nàng đi lên vài bước, bắt đầu thấp giọng an ủi Liễu Bích.
Nhưng Moldavite không phục, lạnh lùng liếc mắt nhìn tên đầu lĩnh võ vệ binh, đột nhiên bĩu môi nói: “Vãn Thần lịch, tổ tiên ngươi tên gọi là gì?”
Võ sĩ sửng sốt, nhưng có người hỏi tổ tiên hắn trong thời đại anh hùng là ai, đây là một chuyện hết sức diệu hỏa, hắn lập tức đứng thẳng ưỡn ngực, tự hào nói: “Gia tổ Shizu, trong thời kỳ Vãn Thần chiến từng là tùy tùng của Micheal thần đi đông tây chinh phạt, chiến công hiển hách! Hôm nay, thánh giáo thần ma lục còn ghi lại sự tích của lão nhân gia của ta.”
“À, quá ra là hậu duệ của Shizu chuột nhắt!”
Câu vừa nói làm võ sĩ đỏ mặt.
Moldavite gật đầu, đột nhiên nói: "Ngươi có biết? Cái vị tổ tiên chiến công hiển hách của ngươi mười lăm tuổi tham gia quân đội, tại chiến trường Tịch Dã Sương bị Sương Yêu dọa đến quần chảy ra dãi… hahaha”
Nàng nói chính là sự thật, tận mắt nhìn thấy.
Moldavite không đợi võ sĩ phản ứng, xoay người đuổi theo Liễu Bích.
Màn biểu diễn của Liễu Bích còn tiếp tục, bọn họ dừng lại tại một tòa trấn nhỏ cách tổ lăng khoảng mười dặm, trên đường, Liễu Bích không cười, không nói, chỉ buồn bã thở dài, lệ châu còn chưa kịp khô.
“Mercury, ngươi cũng không cần quá mức thương cảm” Beryl an ủi.
Moldavite cũng nói: “Tên viêm hỏa kỵ sĩ kia quá phận rồi, quả thực là chó dựa hơi chủ mà!”.
“Không phải như thế, thủ vệ này chỉ là làm tròn chức trách, bọn họ cũng không sai, dù sao người hạ mệnh lệnh là phụ thân ta nhưng ta không rõ, ta tới cùng là ta làm gì sai? Tại sao phụ thân lại đối với ta như vậy?” Liễu Bích dựa đầu vào trán nữ nhi, thân nhân lãnh đạm, có chút yếu nhược, hai người cùng một kiếp mồ côi sống dựa vào nhau, cô đơn không lời nói ra hết được.
Bối Nhi khóc to: “Má má, là người, tốt nhất, gia gia sai! Là người, Xấu!”
Trong tiếng nức nở Bối Nhi nói ra có phần thê lương.
Liễu Bích khẽ chạm đôi gò má nhỏ nhắn của tiểu Bối Nhi: “Bối Nhi, gia gia làm vậy nhất định là có đạo lý của người, cho dù người làm không đúng, ngươi cũng không thể nói ông ngoại là "Người xấu".
Con nhỏ quá hiếu thuận Beryl trong lòng cảm động, lại ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ cha ngươi từ xưa đã đối đãi phụ bạc với ngươi như thế sao?”
“Đúng vậy, trong bốn nhi tử của phụ thân, đại ca thân là trưởng tử, tự nhiên được gia tộc sủng ái. Nhị ca cùng Tứ muội Rena nghe nói cũng có dung mạo cực kỳ giống tổ tiên Micheal, hơn nữa tứ muội là hỏa thân thiên sứ, là tương lai của gia tộc… còn ta… một ả tóc lam… lại còn là thủy mộc song thân… quả thật…”
Liễu Bích quay đầu nhìn mái tóc dài màu hoàng kim trên vai mình một chút: “Ta là sự sỉ nhục của gia tộc Saint Jeans (St.Jeans), là tóc lam phát mắt đồng dị, cùng tóc đỏ của gia tộc Saint Jeans khác nhau thật lớn, tự nhiên là nghịch tử…”
“Đây là lý do của Browny? Đáng chết, xú tiểu tử nên đánh.” Moldavite vỗ bàn, chiếc bàn tự nhiên có hằn vết nứt, cả giận nói: “Ngoại mạo của ngươi cùng đại ca Micheal đích xác không giống, nhưng ngươi cùng Phoenix Fenlyran Jeans quả thực là giống nhau như đúc, nếu cả hai đứng trước ta chắc chắn ta cũng không nhận ra ai là nàng.”
Beryl gật đầu nói: “Ta hiểu rồi, tướng quân Phoenix đã bị lịch sử quên lãng, Browny có thể không biết có tổ tiên này tồn tại, cho nên hắn đã thấy dung mạo của ngươi khác nhau rất lớn với dung mạo của thành viên gia tộc, nên nghĩ sai đến…”
Nghĩ ta không phải con ruột, Beryl lão tổ mẫu thân ái, ngươi có thể nghĩ như vậy thật là chính xác, ta đang chờ ngươi nghĩ như thế đấy! Tiếp đó, Liễu Bích dùng kinh nghiệm của Mercury nói qua một lần "sự nhục nhã của gia tộc St Jeans", tam tiểu thư ngu ngốc của thành St. Lubin, may mắn có được Song Thân Thiên Sứ, tiếp đó lại bị trục xuất khỏi gia đình… tóm lại, cái gì đáng thương, cái gì có thể khiến lão tổ mẫu đồng tình, Liễu Bích đều nói cái đó.
Rất xác đáng, phụ nữ là thứ trời sinh có tốt tính, sao lại không thương tiếc cho một đứa nữ nhân đáng thương như vậy.
“Ây da, đáng tiếc chúng ta không có tiện xuất hiện trước mắt người trần!” Beryl than vãn: “Nếu không ta nhất định nói cho Browny, ngươi mới là huyết mạch thuần chính của gia tộc đại ca Michael, có thể so với bất luận kẻ nào đều thuần chính hơn.”
Moldavite đột nhiên đập bàn: “Mercury, ngươi tế bái mẫu thân có thể nói là thiên kinh địa nghĩa, không ai có thể ngăn trở. Browny xú tiểu tử hỗn đản, hắn không cho ngươi tiến vào lăng tổ tiên, ngươi rõ ràng có thể dụng Chung Hoa của mình mà lẻn vào được mà”.
“Hảo!” Liễu Bích trong lòng vui vẻ, cảm hóa các nữ tổ mẫu đã thành công bước đầu, ít nhất các nàng đã đứng về phe mình, thay mình lo lắng.
“Nhưng… lén lút tiến vào lăng tổ, trong mắt là không xem quy củ, thật không thích hợp?”
Liễu Bích "ngây thơ" hỏi lại.
“Có cái gì không thích hợp? Đều là do Browny không đúng.” Moldavite nói.
Beryl hơi nhíu mày muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng không nói ra, cho dù không xem quy củ ra cớ sự gì, nhưng