“Ây da, nguyên lai ngài là một vị bá tước! Thất kính rồi! Sự vinh diệu tuyệt vời! Mời ngồi ngài ngồi.” Liễu Bích nhanh chóng tiếp đón hai người vào nhà, trong lòng nghĩ thầm "hay hay, thật là có chút tư vị, xem ra sát thủ này không muốn đánh rắn động cỏ (đả thảo kinh xà), cho nên thay đổi thủ đoạn khác "ám độ trần hương" (ý là =.= chọn cách khác làm người khác không biết), trước tiên kết giao với mình, sau đó chính đại quang minh thủ tiêu mình đây mà!"
"Nhưng mục đích bọn chúng là gì? Có phải chỉ giám thị mình thôi sao? Hay là có ý đồ khác? Cái này mình phải từ từ mà điều tra."
Britany mỉm cười ngồi trên ghế, từ khi hắn vào cửa đến khi ngồi xuống, trong lúc quơ tay múa chân đều thể hiện bản chất soái ca cùng khí chất quý tộc, phi thường thanh cao, nếu là người ngoài si ngốc nhìn vào cũng có thể đoán biểu hiện nhận định người này là một trung cấp quý tộc đã được đào tạo bài bản.
“Vị tùy tùng của người là thất cấp đấu sĩ sao? Xin cho ta biết quý danh được không ạ?” Nụ cười thiên sứ của Liễu Bích lại một lần nữa phô bày.
“Thật không có gì quý cả, hắn chỉ là một tiểu đấu sĩ thất cấp bình thường, Wine… Wine Odin.” Britany lại múa may tay chân theo kiểu mấy lão già diễn tuồng.
"Tiểu hà (tép) nhi bé nhỏ" Odin được Liễu Bích cho chạy thoát đứng phía sau Britany, mặt không cảm xúc, hình dáng hắn là một vị bảo vệ to lớn.
“Mercury nữ huân tước, có thể biết được nàng, ta phi thường vui sướng! Odin, mời huân tước mỹ nhân xem gia huy của chúng ta!” Thanh âm của Britany cũng ôn văn nho nhã, Liễu Bích không còn nghi ngờ gì nữa cái tên đẹp trai mặt trắng Britany này quả thật rất phong độ, vứt ra đường lớn, nhất định sẽ khiến vô số thiếu nữ trẻ trung ồ ạt tới.
Nếu tính đến số lượng theo đuổi, có lẽ mấy tên công tử kia có đếm hết cũng không bằng một nửa số lượng từ hắn… (chị ấy cứ khiêm tốn mãi =-=)
Liễu Bích bắt tay lên hông nhẹ nhàng nói: “Không cần phải xem qua gia huy ta tin mà, nghi thái cùng phong độ của ngài đã bán đứng ngài rồi. Ta tuyệt không hoài nghi thân phận của ngài.”
Tưởng ta tin gia huy ngươi sao, ngươi tưởng ta là mấy ả nha đầu ấu trĩ à, xem hay không xem thì có ý nghĩa gì, tùy tiện đem ra ngoài có thể làm một thùng lớn ấy chứ.
Nghe Liễu Bích tán dương, Britany mỉm cười, lộ ra hàm răng tiêu chuẩn của quý tộc: “Huân tước mỹ nữ quá lời, sắc đẹp cùng phong thái của nàng cũng làm ta khó mà cưỡng lại.”
Hai người tán tụng nhau một hồi, đây chính là cách nói chuyện của quý tộc, cũng là một trong những tuyệt kỹ của Liễu Bích. Chờ khi tán dương đủ rồi, Liễu Bích khiếm ý nhìn cửa một chút: “Thật sự xin lỗi, đấu thần tùy tùng của ta là Buster và Lucy, Lucy nàng ta đang bế quan, Buster bây giờ hắn ra ngoài làm việc, không thể chiêu đãi ngài. Vậy, bá tước đại nhân thân ái, ngài lần này đến đây là vì cớ sự gì nào?”
“Người xin lỗi hẳn phải là ta, ta tới quá đường đột! Bất quá, chuyện phát sinh gần đây trong trấn này khiến ta kinh ngạc. huân tước nữ nhân nàng yêu quý bình dân nhiều như vậy, thật sự là một vị bằng hữu đáng kết giao, cho nên ta mới mạo muội tới làm quen với nàng, không ngờ nàng hết sức tuyệt… mỹ.” Hắn cố ý nói chữ mỹ một cách nhỏ nhẹ nhằm cho Liễu Bích có thể nghe được rõ ràng.
Nói xong, hắn bảo Odin đưa cho Liễu Bích một phần lễ ra mắt nho nhỏ, một cái vòng cổ bằng đá quý và bạch kim, trên đó còn đính một viên tinh thạch hình lăng trụ màu xanh thẫm.
Đồ tốt nha! Tạm không nói tới giá trị của bạch kim cùng đá quý, chỉ một viên tinh thạch ma thú cấp bốn thôi cũng thấy hết sức có giá rồi.
“Lễ vật của ngài quá quý trọng, ta xin nhận tấm lòng của ngài.” Liễu Bích nhận vòng cổ, dựa theo quy củ của quý tộc. Nàng đứng lên có chút cúi mình nhận lễ vật.
Mà y theo lễ nghi quý tộc, Britany trong khi đứng lên sẽ tiếp cận Liễu Bích, hắn cũng làm thật như vậy, nhưng Britany thừa dịp ở gần Liễu Bích, bàn tay bạch ngọc tựa hồ lơ đãng chạm vào đầu ngực Liễu Bích một chút.
Gì vậy, gặp đồng nghiệp sao!
Liễu Bích cười như điên trong đầu, nàng bây giờ rất cao hứng, hoặc là phải nói là hưng phấn cao độ! Britany, ngươi thật sáng tạo, lão bà nương ta hiểu rồi, ngươi hẳn là muốn từ trên người ta lấy đi đồ vật gì đó, nhưng hiện giờ lại không lấy gì, ngươi muốn "bỏ mận giữ đào" (thả tép bắt tôm) ta à. Bá tước tôn quý à, kỹ thuật thâu gian của ngài tại thế giới đấu thần có thể đã đạt tới mức thượng giai cao cấp rồi, nhưng so với kỹ thuật của người trước mặt là đại mỹ nhân ta đây, ma nữ tặc tổ đang trước mặt ngươi…
Liễu Bích rất muốn hỏi một câu "Tiểu soái ca, bằng cấp của ngươi thuộc loại gì?"
Hai người một lần nữa ngồi xuống, Britany đắc ý nghĩ, Hắc hắc, thử dò xét một chút, quả nhiên, "bạch thủ" nghệ thuật của ta thật hoàn mỹ khiến cho Mercury không hề phát hiện, chuyện này rất bình thường, cho dù là thất cấp đấu thần cũng không có thể phát giác "bạch thủ" vô luân tuyệt kĩ của ta. Vậy, ta rất nhanh "nhận" lại được "số 6" Ta thật đã lo xa rồi.
Liễu Bích trong lòng lại tính toán, trong ngực người này lộ ra một cuốn sách, hai cái mộc bài, trên cổ có đeo một thánh khí cầu gai, áo của hắn hẳn là kim tằm ti, vừa rồi qua lại, qυầи иɦỏ của hắn ta chưa tiếp xúc tới, không biết có đúng hay không nhưng chắc là hàng cao cấp… ( bã nghỉ gì đi lục xoát nội khố của thèn cha kia không biết =)) )
Sau khi "thử" nhau một trận đầu, Britany đỏ mặt giả vờ nói: “Ta thật xin lỗi, ta không cố ý, ta thật vụng về quá nhưng ta muốn… à ừ… theo quan viên của trấn nói, nàng trước mắt là đệ tử, chuyến này ra ngoài du học, vậy ta có thể mạo muội hỏi lữ trình của nàng không?”
“À thật ra bọn ta đang dự định đi đến Bác Vụ sâm lâm (rừng sương mù), sư phụ ta cùng các học sinh đang ở đó rèn luyện kỹ xảo tầm xa!”
“Ây da, đây có phải là cơ duyên của thần thượng ban phát.” Britany vui vẻ nói: “Là như thế này, ông nội của ta sắp mừng thọ tám mươi tuổi, ta muốn vì lão nhân gia bắt một sâm thú cấp sáu dùng tinh thạch làm thánh khí hộ vệ tặng! Mà vân vụ sâm lâm lại chính là lựa chọn tốt nhất! Mercury huân tước, chúng ta có thể cùng đi không?”
“Điều này… có chút gì đó không tiện với ngài và ta không?” Dùng ngữ khí này, tâm trạng bên trong của nàng đã ói rất nhiều lần.
“Sẽ không đâu” Britany cười nói: “Hơn nữa, nàng ngồi xe ngựa, như vậy quá chậm, ta sợ sẽ ảnh hưởng tới hành trình của nàng, không bằng nàng ngồi Vi Tước Chiến Xa của ta, nàng thấy thế nào? Chỉ cần một ngày, chúng ta có thể bay đến bên ngoài rừng sương.
"Vi Tước" (nói đơn giản là con thiên nga bốn cánh, có cái thùng trên lưng @@) Chiến Xa? Liễu Bích cả kinh, chắc chắn là sủng thú chuyên chở mà mình từng được Lư Mục nói qua, đừng nói mình, ngay cả vua chúa cũng có khi còn chưa có được. Hơi trầm ngâm, Liễu Bích vui vẻ gật đầu kèm theo hai bên má có chút ửng đỏ của Britany.
Britany thầm cười lạnh, hỏi thiên chỉ địa (đưa tay giống mấy anh thư sinh đọc thơ): “Chẳng biết nữ hầu cũng tùy tùng của huân tước bao nhiêu người? Ta sẽ an bài chỗ ngồi cho bọn họ.”
“Ta à? Ta chỉ có một nữ nhi, hai tùy tùng, còn có một quản gia, tính cả ta là năm người, à chỉ cần bốn thôi đủ rồi, ngài không cần quá khách sáo chuẩn bị chỗ ngồi đâu!.”
"Cái gì? Odin không phải nói bên người Mercury có hơn một trăm âm linh nữ hầu sao? Sao bây giờ chỉ có năm người? Chẳng lẽ bọn chúng đã trở về?" Britany nghi hoặc nhìn đất.
Một cặp đạo tặc cùng ngồi nói chuyện vui vẻ. Lúc này tại một khu rừng có những dải mây đậm đặc, lão Robin đổ đầu cũng chơi rất thoải mái. Thị trấn Rubix, một đám người tụ tập tiến vào rừng sương, đây là nơi đến của đông đảo đấu sĩ pháp sĩ, cũng là nơi thế lực ngầm hội tụ nhiều nhất.
“Haha,