Bởi có Vi Tước là thiên nga linh thú, dùng quang hệ năng lực mà làm cơ thể nhẹ nhàng hơn, có khả năng phá tan được pháp thuật kim hệ và giảm đi sức nặng của sắt thép, cho nên Chiến Xa gọi như thế cũng không sai.
Mượn một câu quảng cáo trong kiếp trước của Liễu Bích, có Vi Tước Xa, chất lượng cuộc sống của bạn được nâng cao, mà Vi Tước Xa mà mình đang ngồi, số lượng Vi tước nhỏ xung quanh, chiếc kệ xa ở giữa có đính quang thạch châu hay là gì đi nữa đều thể hiện cho cấp bậc xã hội, ngoài việc tượng trưng cho tài lực siêu cao của bản thân, loại công cụ giao thông xa xỉ này, cho dù là quốc vương của một vài nước chắc gì là có một cái mà đi chơi.
Mà nói đến Vi Tước Xa của Britany chính là do một đầu thánh thú ngũ cấp Bạch Vi Tước cùng với bốn linh thú Vi Tước, Bạch Vi Tước vô cùng to lớn, có thể nói nó lớn gấp bốn lần một con chim bình thường, ngay trên lưng là một cái pháp trận có thể hạn chế sự tấn công của hỏa hệ pháp thuật tầm xa, mà tọa kỵ chính của xa sương (cái ghế ngồi) chính là đúc kết từ quang hệ bích (mãnh vỡ đá ánh sáng) tạo thành hai mươi sáu chỗ ngồi, Vi Tước Xa như vậy chính xác được gọi là giao thông công cụ đứng hàng thứ năm về độ xa xỉ, nhưng lại đứng nhất về sự ưu nhã tuyệt đối, loại quy cách này khiến Liễu Bích hâm mộ muốn có được, hận không thể lập tức trộm đi công cụ giao thông như thế.
Đã cùng ở chung với Liễu Bích nhiều ngày, đối với tính tình của Liễu Bích, Hoán Cốt có phần hiểu rõ thủ đoạn làm việc của nàng, thấy Liễu Bích nhìn chằm chằm Bạch Vi Tước sờ sờ nhẹ rồi nở nụ cười nhẹ liền sau lưng nhận ngay một tia ớn lạnh kinh nhân.
Bên trong xa cơ (cái thùng … í lộn cái nhà trên lưng) được bố trí giống như một đại sảnh xa hoa, Britany đang chiêu đãi Liễu Bích: “Huân tước mỹ nhân, bản thân giàu có, bên người sao lại chỉ có hai tùy tùng, một người hầu, nhất là người hầu lại là…”
Dù sao đối với một đại quý tộc mà nói, dụng "Băng tuyết tộc" làm người hầu là rất mất thể diện, tự nhiên không có tiện nói thẳng, hắn dùng phong cách "trêu nguyệt" của quý tộc cười nói: “Ít nhất, nàng bên người cũng hẳn là phải có mấy nữ hầu tùy tùng! Nếu không có, ta cho nàng vài người.”
Nhóc con, ngươi lại tính thí nghiệm ta à? Liễu Bích nhẹ nhàng ủy mị đáp: “Ai, thật không dám dấu chàng, hầu gái của ta có hai người, bất quá các nàng đều đánh đấm cay cú, thật sự là khiến người ta không thích, ta để các nàng cách xa ta một chút, nhưng vẫn có thể biết đến an toàn của ta nha!”
Cái gì? Ngươi có hai hầu gái thôi sao? Ngươi nói có thú nó tin, ngươi có mấy chục âm linh nữ hầu pháp thần ấy chứ, với việc đó ngươi là loại gì? Bất quá lần đầu cùng người xa lạ nói chuyện mà lộ ra thực lực, cho dù Liễu Bích nói thật, Britany cũng không tin. Nhưng bởi vì Liễu Bích nói vô cùng bát loạn, nhất là hắn sau khi thấy Hoán Cốt nửa bước cũng không rời Liễu Bích, Britany càng kinh ngạc, lơ đãng nhíu mày.
Đây là chỗ tốt từ con "Tiểu hà nhi" mà Liễu Bích đã thả ra, bây giờ Liễu Bích biết Britany không có ý tốt, nhưng Britany lại không biết Liễu Bích đã biết rõ thân phận của hắn, như vậy… tùy ý Liễu Bích có thể điều khiển hắn. Bất quá Liễu Bích một mặt giả ngu, một mặt trong lòng nghĩ ngợi, các lão tổ nữ tướng, hoàn hảo là các ngươi đã biến thành … văn thân (hình xăm) trên người ta, không nghe được ta nói cái gì, tiểu thiếp xin mượn các ngươi tùy tiện nói lung tung vậy.
“Hầu gái thích vũ lực, thật sự là hiếm thấy, thực lực các nàng nhất định là rất mạnh phải không?” Britany từng bước thử.
“Thường thường thôi, kỳ thật các nàng là đệ tử của một vị bằng hữu, một thân kĩ năng đều là do bằng hữu của ta huấn luyện.”
“A? Bằng hữu của ngài là một vị chức nghiệp cửu cấp đấu thần?”
“Điều này không phải ta có khả năng biết, ngài biết đấy, cao cấp đấu thần đều có chút cổ quái, mà bằng hữu của ta thật ra ít có người biết đến hắn, thật sự là hắn rất không muốn, hơn nữa, hắn nói hắn không có cấp bậc đấu thần.”
Không có cấp bậc? Chính xác, có thể tại Địa cung sơn một chiêu đánh bại Dyland, cấp bậc đấu thần của hắn có thể là cao hơn cửu cấp, không, có thể là … không có cấp bậc.
… Britany tiếp tục tra vấn.
Hai người hàn huyên nửa ngày, thật là có duyên, ít nhất bên ngoài thoạt nhìn như một soái ca đang cố ve vãn một tiểu nha đầu xinh xắn. Lúc buổi đêm, Britany lấy cớ đi xem chiến xa rồi ra phòng ngoài. Wine Odin đang ở bên ngoài, thấp giọng nói: “Đại nhân chúng ta lúc nào chuẩn bị động thủ?”
Britany cười rất bất thiện: “Ta đã cùng Mercury kết thành bằng hữu, ả không có lòng nghi ngờ ta, mà ta cơ bản nắm được khá nhiều thông tin về ả. Được, trước mắt lựa chọn không cùng ả chính diện đối địch là phi thường thỏa đáng.”
Hắn ta lại âm thầm ưu nhã nhìn đôi bàn tay mình, hắn lại nói: “Sự thật đã chứng minh, Mercury không thể ngăn cản "bạch thủ nghệ thuật" của ta, ta cũng có kế hoạch hoàn hảo. Chờ tới phố Mist, nơi của các bậc thầy mạo hiểm sư, chúng ta một lần nữa ra tay.”
Trong lúc này, …. Bên trong rừng sương đang bắt đầu trở nên bát nháo.
Robin chạy như điên, ba mụ đàn bà xấu xí đuổi theo không tha, nhưng theo lời lão Hoen nói, rừng sương đối với mỗi người đều như nhau. Ở nơi này, thực lực cao, tốc độ nhanh cũng không nhất định hữu dụng, bởi vì sương mù trong cái khu rừng này là bác vụ ngàn năm, vô cùng dày đặc, trong vòng một trăm thước không thấy nhân ảnh, chỗ này địch nhân truy tung có chạy vào cũng hết sức khó tra xét.
Đang đuổi theo, Cự Nữ kia chạy đến nắm tay hai mụ đàn bà kia, thấp giọng nói: “Diện Phấn (mặt mụn), Đại Tị (mũi to), chúng ta hình như đã vào lãnh địa của Ô Thán tộc rồi.”
“Sợ cái gì? Mặc dù quy củ của tộc là không được xông vào lãnh địa nếu không tuyên chiến, nhưng bằng vào ba tỷ muội chúng ta liên thủ, trên thế giới này còn có nơi nào không thể đi vào.?” Đại Tị ngạo nghễ nói.
Diện Phấn cũng phụ họa: “Đúng vậy, chúng ta tiếp tục đuổi, chỉ cần không tới để tuyên chiến là được.”
Các nàng đang nói, đột nhiên, Robin từ trong sương mù chạy tới: “Xong hết rồi, ta lạc đường! Trời ạ, làm sao ta lại chạy ngay đến nơi của các ngươi nữa rồi?”
“Hừ! Ngươi là tên lừa bịp, ngươi không thoát rồi.” Tam tỷ muội chậm rãi tiến về phía Robin.
“Được rồi!” Robin rất thản nhiên, cũng rất thành thục ngồi xổm xuống, nói: “Không nên đánh mặt và tay ta, ta cần bọn chúng để tiếp tục kiếm tiền.”
“Hừ, lão bà ngươi trước hết phế đi tay ngươi.” Cự Nữ ra tay như điện, nắm lấy cổ Robin, rất nhẹ nhàng chưởng một lực vào tay hắn.
Lúc nàng còn chưa biết có phát lực chấn gãy cổ người này, thì trong rừng rậm vang lên một tiếng quát lớn: “Ai? Cả gan xông vào Ô Thán lãnh địa?”
Rào rào.
Một cơn lốc đánh tan sương mù, một quái vật long tộc xuất hiện với hai cánh dài, lập tức tỏa ra đại lực lượng hùng hậu, dưới đất còn có hơn nhân tộc chạy ùa tới.
“Các ngươi đã xông vào lãnh địa của ta Ô Thán thần địa, lập tức cút đi, nếu không…” Cự long giận dữ thét lớn.
“Ngươi bảo chúng ta cút… nếu không thì sao hả?" Cự