Trong đêm đen yên tĩnh, một mũi tên màu đỏ bắn về phía Liễu Bích, cũng có thể nói là bắn về phía Tony vì bây giờ khoảng cách hai người rất gần, không rõ mục tiêu của kim châm là ai.
Xoẹt! Quần áo sau lưng Liễu Bích bị xé rách, Hoàng Bách Hợp xuất hiện chớp nhoáng, đánh bật kim châm đỏ đi sang hướng khác.
Nguy hiểm thật, đúng là phải cảm tạ Hoàng Bách Hợp để ở sau lưng.
Thì ra Hoàng Bách Hợp là ‘Diên Niên Ích Thọ’ có thể bao bọc cơ thể.
(cũng chả biết nghĩa là gì =.= chắc là một loại áo)
Cùng lúc đó bảo bối được cất giấu trong Lam Nguyệt Quế đều quay trở lại túi Liễu Bích.
Liễu Bích vừa định quay đầu nhìn thì đột nhiên phát hiện trước mắt cảnh sắc có chút kì ảo và không đúng.
Vừa rồi nơi này là một khu rừng rậm cỏ dại mọc tùm lum, trên mặt đất lá rụng vô số. Thế mà trong nháy mắt Liễu Bích vừa ngẩng đầu lên, toàn bộ cây cối đã biến mất không thấy đâu, xung quanh là cảnh vật hoang dã, bốn phía là nham thạch tán loạn có rất nhiều xương thú, dường như lúc đó nàng đã lạc tới một khu phế tích bỏ hoang đã lâu.
Cảnh sắc biến hóa đột ngột như vậy làm Liễu Bích cảm thấy kinh hãi.
Xào! Xào!
Tiếng xé gió lại vang lên, Liễu Bích còn chưa kịp nghĩ gì thì tứ hoa đã bay ra bên ngoài cơ thể, Lam Nguyệt Quế biến thành mười lăm chiếc miệng lớn ra sức hớp nuốt, Hồng Cẩm Chướng đang thúc dục Bạch Tường Vi mỗi hai bên cầu vai của Liễu Bích, trong một thời gian nhỏ có thể thấy sắc vàng của Hoàng Bách Hợp ảnh ảo nhá hàng.
(câu cuối ta thêm vô *tung hoa* hay quá biết Bách Hợp là lá chắn rồi )
‘Đinh đinh inh keng!’ Nhiều tiếng va chạm liên tiếp vang lên, ba bốn mươi mảnh kim châm bị đánh rớt trên mặt đất.
“Xin hỏi? Các hạ không nên hiểu lầm, ta là đệ tử của Học viện Đấu Pháp trong lúc cường hóa huấn luyện lỡ đi sai đường, vô tình xâm nhập vào lãnh địa của ngài.”
Liễu Bích phải nói như vậy vì Huyền Vũ Đảo này có khá nhiều lãnh địa của các vị cao thủ ẩn thế, chính mình trong lúc vô tình xông tới đã làm hắn tức giận. Dù sao cũng có Sophie là điển hình, Huyền Vũ Đảo đương nhiên không biết có bao nhiêu cao thủ ẩn thế cổ quái.
Trả lời lại Liễu Bích chỉ là âm thanh: “Na ca đa! Ca đa.”
Cách đó không xa, từ phía sau khối nham thạch có một dị thú cổ quái đi ra. Nó to lớn giống như con trâu nhưng trên người lại toàn là kim châm giống như con nhím, toàn thân có màu vàng, đôi mắt màu đỏ đang nhìn chằm chằm về phía Liễu Bích.
Không phải nói, kim châm vừa nãy đánh lén chính là từ trên người nó.
“Đây là cái loại quái vật gì đây?”
Liễu Bích đi tới thế giới này đã thấy có quá nhiều sự vật bất đồng với kiếp trước của nàng, toàn những cái mà nàng chưa bao giờ gặp qua. Quái vật kia thấy cương châm không có hiệu quả liền lập tức thò lưỡi nhe răng, bốn chân lấy đà, dùng sừng trên mũi của nó mà chạy lại thúc vào người Liễu Bích.
“Các hạ, đây là thần thú của ngài sao? Đệ tử vì tự bảo vệ nên đành phải đắc tội!”
Liễu Bích nhận định nơi này có thể là lãnh địa của một vị cao cấp đấu thần nào đó, cho nên phải chu toàn lễ phép. Nhưng Hồng Cẩm Chướng và Bạch Tường Vi thì không khoan nhượng, biến thành một đường đánh thẳng đến quái thú.
Bách Sắc Hoa nội công của Liễu Bích bây giờ tương đương với cấp ba pháp sĩ, lại phối hợp với tiên gia pháp bảo của thượng tiên nên thực lực càng mạnh, Cẩm chướng với sắc đỏ đang vây chặt xung quanh nó, còn Tường vi thì đang hoá thành to lớn đang từ trên đầu nó rơi xuống.
Rào rào!
Quái vật bị đánh liên tục vào đầu phát ra tiếng kêu thảm thiết, nó dừng lại một chút, trên người kim châm dựng đứng lên, ngưng thần nhìn chằm chằm vào Liễu Bích.
Chết tiệt, thực lực ta thật ra cũng chưa mạnh lắm, nguyên một khối Tường vi mà cũng chỉ làm rụng vài nhánh kim châm!
Đây là quái vật cấp mấy đây?
Trong lúc suy nghĩ quái thú đã nhảy vọt lên, Liễu Bích thấy tốc độ nó cũng không nhanh lắm liền nghĩ đến các đấu sĩ đấu bò tiền kiếp mà tránh qua một bên. Cùng lúc đó nàng cũng dùng Tường Vi chưởng vào đầu quái thú.
Cũng không có hiệu quả!
Trước mắt, tiên gia pháp bảo căn bản không thể công phá bộ giáp của quái vật.
“Rắm thối, có ai không? Đến cứu với!!!”
Liễu Bích một mặt hô to, một mặt tiếp tục đánh nhau cùng quái thú. Nàng liếc mắt mệt mỏi nhìn sang Tony rồi dẫn quái thú chạy một đoạn lộ, nhảy lên một tảng đá lớn.
“Hắc, súc sinh, bà nội ngươi đây, có giỏi thì tới đây này!”
“Rào rào!” Thần trí của quái thú không cao lắm, hống lên một tiếng rồi nhảy về phía Liễu Bích.
Nhìn chằm chằm vào quái thú đang chạy như điên tới,