Trong lòng Liễu Bích kinh hãi, dựa vào ánh trăng nhìn kỹ, quả nhiên là dù dung mạo nàng ta cùng Mercury có giống nhau nhưng thân hình còn có chút khác biệt, dù sao Mercury cũng chỉ là thiếu nữ mười sáu tuổi, thân thể khó có thể như một đàn bà. Mà Mercury trước mắt lại có vóc người tương đối trưởng thành, mặc dù không cao nhưng ngực ra ngực, mông ra mông, vừa nhìn biết ngay là một người đã trưởng thành và như một đàn bà.
Lư Mục tới là tốt rồi, cảm tạ bề trên, cảm ơn trời là hảo hữu này không như lần trước còn chậm mấy bước.
“Lư Mục, Mercury mặc dù là nhi tử của thánh nữ nhưng nàng ta liên tục hai lần cắt đứt thánh hình của ta. Luật cũ phải dựa vào quy cũ!”
Bóng đen trên vách tường lời nói nghiêm nghị nhưng lưỡi liềm trên tay lại chậm rãi bỏ ra khỏi cổ Liễu Bích.
Liễu Bích cũng không nói nhảm, nhanh chóng chạy tới bên người Lư Mục thở ra một hơi, nói: “Thật sự rất xin lỗi, tối nay ta thật không biết ngươi đang hành hình, còn có… xin các hạ nói rõ, ngoại trừ tối này thì ta cắt đứt quá thánh hình của ngươi khi nào? Chỉ cần quả thật có, ta tuyệt sẽ không phủ nhận! Với danh nghĩa của mẫu thân ta!”
Lư Mục khoanh tay hộ phía sau Liễu Bích vẻ lạnh nhạt: “Hắn là hộ giả thủ vệ của Toya. Đáng chết! Nhưng đêm đó ngươi xếp đặt hãm hại Lisa quả thật đã cắt đứt thánh hình của hắn!”
Nói xong hắn liếc mắt nhìn ánh trăng trên bầu trời: “Hắc Ám Thánh Hình bị cắt đứt sẽ được chấp hành vào cùng một ngày trong tháng sau, nếu liên tục bị cắt đứt ba lần…”
Bóng đen bên trong vách tường đối diện cả giận nói: “Ta phải ta tội cùng Yết Đế thần hội!”
Liễu Bích ngạc nhiên, điều này thật sự nàng không có khả năng ngờ tới, mặc dù chẳng biết tạ tội theo lời của bóng đen ra sao, nhưng y theo thủ đoạn hành hình tàn nhẫn của họ thì dù không phải tự sát cũng theo quy trình này sao.
Tư duy của người điên quả nhiên thường nhân không thể suy đoán. Lư Mục chậm rãi đi tới, hai tay chẳng biết từ lúc nào đã mang vào móng vuốt từ bao tay sắt, hắn một mặt hướng vách tường đi đến, một mặt nói:
“Ta mặc kệ thánh hình của ngươi thế nào, Hoán Cốt, Mercury là do ta và Bác Bì bảo vệ, ngươi nhất định phải động đến Mercury sao? Hay ngươi muốn bị ta giáo huấn một lần?”
“Hừ! Đại sự quan trọng hơn, hôm nay không cùng ngươi tranh chấp. Mercury, vào ngày này tháng sau ta không hi vọng thấy ngươi ở bên Lisa nữa. Nếu không, cho dù Bác Bì là hộ vệ chiến hay Lư Mục là hộ vệ thủ của ngươi, ta cũng tuyệt không từ bỏ ý đồ.”
Nói xong, bóng đen trên vách tường biến mất không thấy đâu nữa. Nhưng cảnh sắc trên ngã tư đường không có khôi phục lại bình thường, Liễu Bích cảm thấy vô cùng xa lạ.
Liễu Bích cùng Lư Mục nhìn nhau, nhìn dung mạo của Mercury, Liễu Bích cười: “Bằng hữu Tinh Diện của ngươi đã chỉnh cho ngươi khuôn mặt của ta quả là cao tay!”
(Ui trời ơi , các nàng thử nghĩ lấy da mông mà đắp lên da mặt thì sẽ ra sao?? Tinh Diện cũng ác lắm nè)
Lư Mục cũng nhìn chằm chằm Liễu Bích, đôi mắt hắn cũng giống Mercury, hắn lạnh nhạt nói: “Mercury, ngươi khiến cho ta rất kinh ngạc! Vốn muốn cho ngươi cả đời làm người thường, kết quả ngươi lại tự mình bước lên con đường đấu thần.”
Liễu Bích bất đắc dĩ nhún vai, nói bâng quơ: “Vận mệnh luôn không thể nắm lấy, không phải vậy sao?”
Một mặt nói, một mặt nàng tính toán, Lư Mục tới cũng hiểu rõ nhiều ít bao nhiêu về nàng? Bách Sắc Thần Công, thượng thiên toả* (mở thánh khí đấy) của nàng là hắn còn không biết.
“Đúng vậy, vận mệnh luôn không thể nắm lấy. Có bao nhiêu năng lực ta sẽ gánh lấy bao nhiêu trách nhiệm. Ngươi bây giờ có thể biết một việc, mẫu thân của ngươi Maya….”
Liễu Bích không đợi hắn nói xong liền nói tiếp: “Mẫu thân là thánh nữ của Dã Tổ thánh giáo, cũng chính là thực nghiệm phẩm của Dyland. Ngươi cùng năm người khác là Yết Đế thánh đồ, mà Dyland, hắn là phản đồ của Dã Tổ thánh giáo, hắn tiến hành thí nghiệm độc ác hạng nhất trên người mẫu thân ta. Bây giờ thực nghiệm này kéo dài tới trên mình ta, có phải không?”
Liễu Bích nhìn ánh mắt kinh dị của Lư Mục, cười nói: “Vô luận là vì mẫu thân hay vì bản thân ta, ta đều muốn cùng Dyland là địch. Dyland phải chịu bị trừng phạt!”
Khuôn mặt âm lãnh của Lư Mục lộ vẻ tươi cười: “Ngươi làm sao mà biết?”
Bằng một câu hỏi này đủ để Liễu Bích khẳng định, hắn đích xác không phải lúc nào cũng đi theo bên người nàng, bởi vậy hắn hoàn toàn không biết nhiều chuyện của mình.
Liễu Bích chỉ huyệt thái dương của mình: “Ta nghĩ rằng ta không hề ngu ngốc! Lư Mục miện hạ tôn quý, xin người hãy nói mọi điều cho ta biết, không phải chỉ là một chút.”
“Ha ha ha!” Lư Mục nở nụ cười, tiếng cười của hắn sang sảng, hắn không có danh hào cùng thủ đoạn lãnh khốc: “Được rồi, chuyện giáo hội nếu ngươi đã biết thì ta sẽ nhờ Bác Bì kể cho ngươi nghe, vì hắn là hộ vệ chiến của ngươi.”
Từ đằng xa một bóng người cao to vạm vỡ, giống như người đã học