Liễu Bích chấn động, theo như lời lão nương Miya thì Maya được mai táng tại phụ cận tẩm lăng của Michael ở biệt cư P’Lingding đế quốc, nơi này cũng tương đương với tổ phần của Thánh Vệ Thần Tộc.
Cũng bởi vì nguyên nhân này mà tổ phần có đông đảo cao thủ của gia tộc bảo vệ, cơ bản là không có đạo mộ tặc bình thường trộm mộ. Vậy, mộ huyệt của Maya tại sao lại không có gì? Rất có thể là nàng không chết?
Liễu Bích nêu ra nghi vấn của mình, Bác Bì đáp: “Ta cũng không rõ lắm, mười hai năm trước ta từng nhìn Maya qua đời. Nhưng không lâu trước, sau trận động đất ở nơi kia của P’Lingding, cha ngươi cho người tu kiến tổ lăng lại phát hiện thủy tinh lăng của mẫu thân ngươi lộ ra một khe hở, mà thi thể bên trong thì không thấy nữa.”
“Mercury, ta cùng Hoán Cốt, Tinh Diện cho rằng có hai trường hợp, thứ nhất, mẫu thân ngươi chết đi sống lại, nhưng sau khi sống lại nàng có lý do nên không đi gặp nhi tử của mình, cái này không có khả năng lớn! Thứ hai chính là có cao thủ trộm xác, nếu là loại thứ hai thì đạo mộ tặc đáng chết kia có thể xác định là Dyland, hắn cần thi thể mẫu thân ngươi để làm thí nghiệm.”
Ngữ khí của Bác Bì hết sức phẫn nộ, lạnh như băng.
“Bây giờ ngươi muốn làm gì? Hiệp trợ ta kiểm tra luyện kim thực nghiệm thất của Dyland, tìm thi cốt của mẫu thân ngươi! Nếu xác định là hắn làm, vậy không chừng Bác Bì, Hoán Cốt, Tinh Diện và cả Lư Mục còn làm cho hắn không còn hình người.”
Liễu Bích nở nụ cười, chuyện này nàng không cự tuyệt. Đừng nói là không có gì, chỉ cần câu đầu tiên là đủ – trăm thiện lấy hiếu làm đầu! Thân thể Maya bây giờ là việc gấp, hơn nữa Maya lại không giống tên hỗn đản Lisa, Liễu Bích tìm thi thể mẫu thân đó là tận hiếu, việc thiện thật lớn nhất.
“Cái này là việc mà kẻ làm con phải làm, cho dù không có người giúp ta cũng nhất định tra ra rõ ràng. Được rồi, ngày ba tháng hai có một cơ hội, ngươi nguyện ý giúp ta chứ?”
Bác Bì sửng sốt, chờ Liễu Bích nói xong việc của Steven, thánh giáo, Sophie, còn có thực nghiệm ngày ba tháng hai, hắn mới cười to hai tiếng ha ha.
“Mercury, ngươi làm tốt lắm, phi thường tốt! Kể từ đây ta cùng ba thánh đồ sẽ bớt đi không ít khí lực nha!”
Hắn thở dài, cảm thán: “Maya nếu thấy hình dáng ngươi bây giờ nhất định sẽ rất vui mừng!”
Liễu Bích cũng hít thở mấy cái, nghiêm nghị nói: “Đầu tiên ta phải biết thực lực chính thức của Dyland đã, thủ hạ của hắn có bao nhiêu? Nếu hắn là giáo chủ của Dã Tổ thần giáo, vậy không có khả năng tình báo của thánh giáo không biết một chút gì.”
Lư Mục bình thản nói: “Ngoại trừ Học viện Đấu Pháp phái người bảo vệ hắn, bên người hắn còn có nhiều thành viên Dã Tổ thánh giáo. Bất quá nữ tử kia ngươi không cần lo, ta cùng Bác Bì có thể dễ dàng giải quyết bọn họ, nhưng Dyland rất có thể cùng đi với hai vị thánh đồ kia.”
Dừng lại một chút, hắn lại tiếp tục nói: “Ta quan sát Dyland thấy hắn chỉ là võ sĩ cấp năm, ba mươi năm nay cơ hồ không có gì biến đổi.”
Liễu Bích tin tưởng con mắt của hai vị đấu thần hộ thủ, căn cứ tình báo mà hắn cung cấp, nói: “Đã như vậy, ta có thể lợi dụng Steven giúp thánh giáo, cũng có thể lợi dụng thánh giáo cùng Steven đồng thời giúp chúng ta…”
‘Chúng ta’ Hai chữ này bị Liễu Bích nhấn mạnh.
Nghe xong kế hoạch của Liễu Bích, Bác Bì cùng Lư Mục yên lặng gật đầu.
“Cứ theo ngươi nói mà làm! Ta cùng Hoán Cốt, Lư Mục phối hợp với ngươi. Mặt khác, trong khi hành động nhớ mang theo hoa tai, mẫu thân ngươi có thể phù hộ ngươi bình an.”
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
“Xin chờ một chút!” Liễu Bích linh quang chợt lóe.
“Quan hệ của hai người ngươi và Hoán Cốt hình như không phải thân thiết?”
“Hừ, chúng ta chỉ đang bảo vệ nhi tử của Maya mà thôi. Sáu thánh đồ – chúng ta là địch nhân.”
“Vậy hắn không tính là bằng hữu của chúng ta. Thủ hộ thần của ta, mời ngươi nói cho ta biết nếu sau một tháng nữa Hoán Cốt vẫn không thể hành hình Lisa thì sẽ xảy ra hậu quả gỉ? Tỷ như, Lisa trong vòng một tháng bị chết ngoài ý muốn?”
“Cái này không có khả năng, trong vòng một tháng Hoán Cốt sẽ không để cho Lisa chết đâu!”
Bác Bì liếc mắt nhìn Lisa hôn mê ở góc tường.
“Hoán Cốt lúc bày pháp trận này đã động tay chân lên người Lisa, ả trốn cũng không thoát khỏi tay Hoán Cốt đâu.”
Đang nói, Lư Mục nhạy cảm ý thức được lời nói của Liễu Bích còn có ý tứ khác, đột nhiên nở nụ cười.
“Nếu ngươi muốn làm thử cái gì đó thì tùy tiện! Ta xác định hắn không dám làm gì với ngươi, trừ phi hắn muốn thử móng vuốt của ta.”
Liễu Bích cũng cười: “Ta hiểu. Được, ngươi có thể bỏ đạo cụ ra để ta nhìn chân diện mục của hai ngươi?”
“Còn chưa tới lúc.” Bác Bì và Lư Mục nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Theo sự biến mất của hai người họ, cảm giác xa lạ tựa hồ không thấy nữa, ngõ tắt nhỏ lại khôi phục cảnh sắc