Mang theo niềm vui sướng vì thực lực được đề cao một bước, Liễu Bích đi tới ‘Sồi Chín’ tửu quán.
Lúc này bọn người Blossom và Spartzow đang ở trong phòng dưới đất của tửu quán, mở ra bản đồ thương nghị cái gì đó. Blossom thấy Liễu Bích đến liền đưa miệng cười, nụ cười của ả vẫn thần bí, thâm thúy như trước.
“Mercury chấp sự phó giáo, ngươi nhất định là mang đến cho ta một tin tức tốt.”
“Ngài nói đúng!”
Liễu Bích đi tới bên bản đồ, nhìn thoáng qua một đảo cách Huyền Vũ đảo hai mươi dặm về phía nam – là Địa Cung Sơn, cũng là phụ chúc đảo thuộc Học viện Đấu Pháp.
“Ta cùng với ‘đao và móng’ thương lượng qua, hắn nguyện ý dốc toàn lực giúp thánh giáo, cũng hứa hẹn sau đó sẽ không hỏi tới ai đã giúp đỡ hắn.”
“Móng?” Blossom ngạc nhiên: “Còn có một vị đấu thần cường đại đến giúp ngươi sao?”
Liễu Bích cúi người nhìn bản đồ Địa Cung Sơn, trầm giọng nói: “Bất quá, hắn muốn giúp ma đầu bị nhốt kia, các ngươi cũng không thể hỏi hắn là ai.”
Nói đến đây trong lòng Liễu Bích kêu khổ, nàng vì giả mạo cao thủ nên không có hỏi qua thực lực của Steven là gì, cho nên chỉ có thể tiếp tục nói hàm hồ.
“Ngoại trừ bản thân hắn, hắn còn hứa có thể cung cấp hai thần sủng thú, dị năng là trao đổi cùng khống chế tinh thần hệ.’
“Trao đổi cùng thao túng tinh thần? Thật sự là một tin tức rất tốt. Như vậy tại hải vực của Huyền Vũ đảo có rất nhiều thần sủng có thể làm hình nhân cho chúng ta sai khiến. Spartzow huynh đệ thân ái, ngươi nghĩ xem, Severos thấy tình hình như vậy thì sẽ có vẻ mặt như thế nào?”
Spartzow cũng cười nhẹ hắc hắc:“Lão ngoan cố dám chắc sẽ mất rất nhiều thời gian mới thoát ra được.”
Liễu Bích nhìn bộ dáng mừng rỡ của bọn họ, đột nhiên nhàn nhạt nói: “Ta đã gặp vị bằng hữu của ta, hắn cũng đáp ứng giúp ta. Đương nhiên, giúp ta là giúp… thánh giáo. Bất quá nếu có người nào cố gắng tìm hiểu về hắn… nha nha, vậy chỉ có thể là ‘trời xui đất khiến’.”
Đôi mắt sắc bén của Blossom nhanh chóng nhìn Liễu Bích.
“Hắn không muốn cái gì chứ?”
“Chúng ta là bằng hữu, không phải sao? Huống chi ta cũng là chấp sự phó giáo của thánh giáo.” Liễu Bích nói một cách cực kỳ thân thiết.
“Giao dịch sao? Nó làm rạn nứt tình hảo hữu đấy!.“
“Đúng vậy, chúng ta là bằng hữu, vĩnh viễn là bằng hữu!”
Blossom nói hết sức chân thành, bất quá chỉ có trời mới biết lời ả nói có thể tin được mấy phần, Liễu Bích cũng tiếp tục nói hàm hồ: “Thực nghiệm của Dyland phải hoàn toàn bị hủy diệt, đây là yêu cầu của thánh giáo, mà yêu cầu của bằng hữu của ta là, thực nghiệm phẩm của Dyland.”
“Bằng hữu của ngươi cũng yêu thích luyện kim thuật?’
Trong mắt Blossom toát lên một vẻ bất an, ả sợ sau khi trừ khử Dyland lại xuất hiện một tên điên luyện kim còn cường đại hơn.
“Làm sao lại như thế được Blossom các hạ tôn quý, chỉ là thực nghiệm phẩm. Cái này bao hàm nhiều thực nghiệm phẩm là kỳ bảo, chúng ngoại trừ là luyện kim còn có rất nhiều tác dụng, không phải sao?”
Blossom quay đầu nhìn một trong mười sáu thủ hộ đấu thần, người nọ tiến lên cúi đầu nói: “Blossom các hạ tôn quý, căn cứ vào nghiên cứu của ta đối với luyện kim thuật thì nếu chỉ lấy thực nghiệm phẩm cũng sẽ không dẫn tới kết quả khiến ngài lo lắng. Nhưng Dyland cùng trợ thủ của hắn phải chết! Vấn đề mấu chốt là không thể lưu lại chứng cứ.”
Nhận được đáp án của chuyên gia, Blossom hài lòng gật đầu.
“Mercury, ta đáp ứng yêu cầu của bằng hữu của ngươi. Bây giờ, ngươi nói kế hoạch của ngươi đi!”
“Tốt, kế hoạch của ta rất đơn giản, đầu tiên thánh giáo dùng danh nghĩa của giáo hoàng bệ hạ tùy tiện tìm một lý do dẫn khai cao thủ của học viện đi, cao thủ lúc này đã ở ngoài, vậy có thể giảm bớt khá nhiều lực cản đối với chúng ta. Sau đó, ngày ba tháng hai…”
Liễu Bích nói tỉ mỉ, nụ cười trên mặt Blossom càng ngày càng nhiều.
“Đại khái là như thế này, bất quá theo bằng hữu của ta nói, bên người của Dyland rất có thể có hai nhân vật phi thường cường đại bảo vệ hắn, thực lực thậm chí có thể so với bằng hữu của ta!”
Hai người kia đương nhiên là Cư Nha cùng Hủ Thi bên người Dyland.
“Cái gì?”
Blossom vỗ mạnh cái bàn, nhíu mày, cắn răng nói: “Nếu thật sự có hai người như vậy tồn tại thì kế hoạch của ngươi tuyệt không có khả năng thành công.”
Liễu Bích cười thần bí: “Đừng nóng vội, ta còn có hai vị bằng hữu khác, bọn họ có thể đối phó với một trong hai người kia.”
“Ngươi còn có bằng hữu khác