Quái lạ, sao lại không nhúc nhích được nhỉ? Trong lòng Liễu Bích sinh ra ý nghĩ này, đột nhiên nàng hiểu được cổ khối khí trên đỉnh Địa Cung Sơn đã làm nàng không đi được, nhưng khí tức từ ma linh đã biến mất hoàn toàn.
Xoay người lại nhìn, nàng thấy cự thủ của Dyland trong nháy mắt đã ngừng lại bành trướng, tiếp đó hóa thành hàng chục hạt huyết lưu, thân thể hắn chậm rãi ngã quỵ, nhìn kĩ cũng hoàn toàn chết rồi.
Đây là chuyện gì? Thuỷ Tinh Hoa vô hình đang áp bách trước mặt Dyland, nhưng ngoại trừ Liễu Bích ra thì không ai thấy được nó. Trời ạ, chiếc gương vô hình run nhè nhẹ, tản mát ra một loại cảm giác vô cùng huyền diệu, cùng lúc đó linh giác trong đầu Liễu Bích phát uy sau khi đóa Chung Hoa thứ năm đã nở hoàn toàn.
Cảm giác thật kỳ diệu, Liễu Bích tinh tế thưởng thức, mới vừa rồi Dyland bành trướng cơ thể cư hồ như sắp nổ trong nháy mắt có cảm giác huyền diệu kỳ lạ. Tiếp đó, cảm giác này toát ra ngoài tác động lên chiếc kính Thuỷ Tinh thành một thể cộng hưởng, sau đó… khí tức bức nhân từ Ma Linh biến mất trước mắt ba vị cao thủ.
Chẳng lẽ chiếc gương Thuỷ Tinh của mình chống lại toàn bộ uy lực bành trướng của Ma Linh kia sao? Điều này sao có thể? Bản thân mình còn không có năng lực cường đại như vậy mà!
Trong mọi người chỉ có hai người hiểu rõ Liễu Bích là Bác Bì, Lư Mục cũng nhức đầu, cả hai cười nhẹ.
Phụ tử Bob to mắt cứng lưỡi nhìn Liễu Bích, trong đầu chỉ có một ý niệm. Cao nhân! Chính xác là cao nhân! Tuyệt đối là cao nhân! Tùy ý vung tay lên là có thể giải quyết Ma Linh phát nổ, thậm chí không có chút đấu khí pháp khí ít ỏi nào, cái này cũng giải thích vì sao nhân gia vừa rồi lại kỳ kỳ ngồi xem không nói gì. Có lẽ đối với nàng ta mà nói, tràng chiến đấu vừa rồi thật sự không có lực hấp dẫn, nàng đến tột cùng là người hay là… Thánh thần!
Hình dáng Sophie tương đối cổ quái, mụ ta ôm đầu, hai tay vén mái tóc rối bời lên nhìn chằm chằm vào Liễu Bích, tâm tình bất định, khuôn mặt rất là quái dị: “Kìa là nó! Là nó”
Liễu Bích dùng một tiếng ho khan hóa tỉnh mọi người từ trong khiếp sợ, thấp giọng nói: “Lo lắng cái gì? Chẳng lẽ muốn ta tự mình động thủ thu thập tàn cuộc?”
“Vâng!” Bác Bì ứng lời hướng thi thể Dyland đi tới. Phải có được tin tức của Thánh Linh cấp A, nếu không Mercury cũng có thể biến thành Ma Linh.
Liễu Bích lại ho khan một tiếng, quay mặt nhìn Sophie: “Ngươi còn có…”
“Là nó! Là…”
Vẻ mặt cổ quái của Sophie càng trở nên quỷ dị, mụ ấy ôm đầu bắt đầu kêu lên thảm thiết, cả người run rẩy nhìn qua như là người bị bệnh điên trong kiếp trước của Liễu Bích. Mụ ta run rẩy quát lên: “Thánh Thuỷ Thần Quang! Thánh Thuỷ Thần Quang! Ngươi là nó, ngươi là bọn chúng!”
Những lời nói đó khiến Liễu Bích sửng sốt, thần quang kia là cái đồ vật gì cơ? Đây là pháp bảo ‘Thuỷ Tinh Kính’ do ‘Tệ Tệ’ cho ta mà, tôn sư thân truyền không có liên hệ với thần quang rắm thối đó.
Sophie chẳng biết sao lại hiểu lầm, ôm dầu tru lên một lúc, tiếp đó mụ nổi điên bay lên hoảng loạn chạy hướng Huyền Vũ đảo.
Hắc hắc, mụ ấy bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ nên bệnh cũ tái phát, lại một lần nữa nổi điên! Liễu Bích chuyển ý nghĩ. Đây là chuyện tốt, ít nhất phụ tử Bob càng dễ dàng chạy thoát.
Nàng bật cười, lúc này Bác Bì cũng đã đi tới trước mặt Ma Linh Dyland. Đột nhiên, Địa Cung Sơn bắt dầu lắc lư.
Oanh, rầm rào grào! Động đât sao? Trên đỉnh núi mở ra vô số khe hở. Tiếp đó, hắc, lục, lam, hồng, hoàng, tử sáu loại khí từ trong khe bay xả ra, thẳng đến tận trời.
Bác Bì bị quang mang chiếu phải quay đầu nhắm mắt, vội la lên: “Thần quang hội tụ, mọi người cẩn thận!”
Kỳ thật không cần hắn nói Liễu Bích đã ngự Chung Hoa bay ra xa.
Nói xong Bác Bì nhắm mắt cúi người định lấy đi thi để của Dyland.
Gì? Thi thể đâu?
Trong lòng Bác Bì khẽ lạnh, không để ý tới cường quang mà mở to con mắt nhìn khắp mọi nơi, chẳng những thi thể của Dyland không có, mà Cư Nha cùng Hủ Thi bị trọng thương hôn mê bên cạnh cũng không thấy đâu.
Đây là chuyện gì? Nghe nói giáo chủ đại nhân năm đó cũng mất tích thế này.
Thần quang hội tụ, từ không trung rất nhiều tinh ý lục thánh xuất hiện, tiếp đó, mọi người đều không nhìn thấy gì nữa.
Bác Bì không kịp suy nghĩ liền ôm Tinh Diện và Lư Mục lao lên bầu trời. Trong lúc này, Bob nhìn chằm chằm vào quang hoa đấu khí trên đỉnh Địa Cung Sơn, xác thực mà nói là nhìn chằm chằm vào một dải quang mang tử tím thuần túy, bên trong còn có bao trùm một luồn bạch quang nhàn nhạt.
Nhìn bóng lưng Liễu Bích, Bob muốn nói lại thôi, hắn thầm nghĩ: ‘Quên đi, nàng là cao nhân đã biết rồi, không cần mình nhắc! Nếu không biết… chính mình càng sẽ không nói cho nàng.’
Bác Bì mang theo Tinh Diện cùng Lư Mục đi tới trên hoa chuông của Liễu Bích, xa xa nhìn lại cảnh sắc Địa Cung Sơn hắn âm thầm thở dài, đặt Tinh Diện và Lự Mục đang hôn mê dưới chân Liễu Bích, nói một câu rồi bay xuống tìm Hoán Cốt: “Thi thể của Dyland không thấy đâu, ta sẽ đem Hoán Cốt lên sau đó, ta muốn đi tới tầng thực nghiệm thứ mười chín của Dyland theo như kế hoạch, sau đó chúng ta tới tế đàn.”
Hắn muốn đi tìm tin tức của Maya?
Đưa mắt nhìn Bác Bì rời đi, Liễu Bích nói: “Các ngươi có thể đi, ta đã làm toàn bộ rồi. Sophie bệnh cũ tái phát, Severos bị thánh giáo triệu hồi, cao thủ ẩn thân học viện có các chức trách khác, ta hứa trong thời gian ngắn sẽ không có người truy gϊếŧ các ngươi! Mặt khác, tất cả mọi người sẽ cho rằng phụ tử các ngươi đã theo Dyland chết ở Địa Cung Sơn.
“Đại ân không có gì hơn là nói lời cảm tạ!”
Bob chắp tay cảm tạ nhưng không có ý rời đi, mà là nhìn thoáng qua hai con của mình: “Miện hạ, ta còn có một điểm thỉnh cầu người…”
Không muốn! Liễu Bích khẩn trương, Bob suy nghĩ gì nàng trong lòng tự rõ. Phụ tử hai người cừu gia khắp thiên hạ, con đường phía trước rất nguy hiểm, Bob nếu muốn hai đứa con của hắn bình an thì biện pháp tốt nhất là phóng tới bên người ‘cao nhân’.
“Ta không có hứng thú nghe ngươi thỉnh cầu! Các ngươi nên đi thôi!” Liễu Bích nhíu mày nói.
Bob mới vừa rồi thấy Liễu Bích biểu hiện ‘thực lực’ nên không dám dây dưa, chỉ là khẩn cầu: “Chẳng biết con trai ta có thể làm ‘sủng nam’ cho ngài, con gái có thể làm tỳ nữ?”
Trong lòng Bob cũng đổ máu, ai muốn tặng con cái cho người khác chứ? Nhưng Bob rất rõ tiếp theo hắn muốn làm gì, đầu tiên là quyết không để nữ nhi tham dự vào.
“Với thân phận của ta đối với con trai của ngươi có hứng thú sao? Ngươi nghĩ hai đứa con của ngươi có tư cách theo ta sao?”
Liễu Bích kiên định