Tên khác: Liệu dưỡng viện trực bá gian
Tác giả: Nhất Thế Hoa Thường
Thể loại: Đam mỹ, cổ xuyên kim, linh hồn chuyển hoán, hoan hỉ oan gia, nhất công nhất thụ, cực hài hước, nhiều cp phụ, HE.
Độ dài: 59 chương
Tình trạng: Hoàn edit
Truyện nằm trong hệ liệt: Trừu phong hệ
_________
Trước đây mình từng nghĩ phim trường có lẽ là nơi mà mọi người sẽ diễn sâu nhất, bởi lẽ ở đó các diễn viên phải quên đi bản thân để hóa mình vào vai diễn và sống cùng với nhân vật của họ.
Nhưng sau khi đọc xong bộ truyện này, mình chợt nhận ra nơi diễn sâu nhất phải là bệnh viện tâm thần, những con người ở đó tuyệt đối là những diễn viên có tâm nhất hệ mặt trời. Còn có tâm như thế nào thì mới các bạn đọc câu chuyện sau đây.
Chuyện kể rằng, có một vương gia ngốc nghếch mang lòng yêu thầm vị tướng quân nọ, trong một lần vì muốn gây chú ý với người thương mà vương gia chạy tới trước mặt tướng quân giả bộ đùa giỡn con gái nhà lành, rồi lại vì sĩ diện của bản thân mà một hai không chịu nói rõ thân phận trực tiếp đánh xe ngựa bỏ chạy, làm cho tướng quân tức giận ra lệnh đuổi bắt. Cuối cùng xe ngựa rơi xuống một sườn núi nhỏ, còn vị vương gia xui xẻo kia cũng trực tiếp hôn mê bất tỉnh, đến khi tỉnh dậy thì...
“Khi hắn tỉnh lại, đã thấy mình đến nơi này, thân thể cũng thay đổi, ấn tượng sâu đậm nhất lúc ấy là bản thân bị bao quanh bởi một mảng trắng như tuyết, sau đó… hắn nhớ là bản thân đã bạo phát.
Đúng vậy, khi thấy một khung cảnh trắng toát cùng một người nam nhân ăn mặc kỳ quái và một đám nữ nhân ăn mặc không ra thể thống gì líu ríu cạnh bên, định giở trò với hắn thì muốn hắn không bùng nổ cũng là chuyện cực kỳ khó khăn. Càng đáng giận chính là, trên người hắn còn có một nữ nhân diễm lệ cũng đồng dạng ăn mặc không ra thể thống gì, nữ nhân này gắt gao ôm lấy thân thể hắn, thống khổ tuôn nước mắt, “Con a, cuối cùng con cũng chịu tỉnh rồi, làm mẹ sợ muốn chết. Mẹ chỉ có một đứa con trai bảo bối a a a…”
Trong nháy mắt, trán hắn lộ ra một sợi gân xanh, há miệng rống to, “Làm càn, ta đường đường là Vương gia, một tiện dân như ngươi muốn ôm là ôm sao? Cút xuống cho bản vương!”
Nữ nhân kia bị kinh hãi bởi tiếng rống của hắn, hoảng sợ lui về phía sau, đến bên người nam nhân mặc hắc y kỳ quái nãy giờ vẫn đứng yên lặng ở một góc, vẻ mặt vô cùng bi thương hỏi hắn, “Anh yêu, vừa rồi con trai bảo bối vừa gọi em là gì thế?”
Nam nhân kia yên lặng quay đầu nhìn nàng, bình tĩnh phun ra hai chữ, “Tiện dân.””
Thật hiển nhiên, với một tình cảnh gặp mặt ác liệt như vậy, vị vương gia vừa mới xuyên không kia, cũng chính là nhân vật chính thụ của bộ truyện này - Long Tuấn Hạo được một vé du lịch nghỉ dưỡng dài hạn ở “viện an dưỡng”, hoặc nói nôm na dễ hiểu hơn là “bệnh viện tâm thần”. Từ đó, đối thoại giữa Long Tuấn Hạo và các bác sĩ, y tá thường như thế này:
“Quyết đoán lật bàn, “Làm càn! Bọn nô tài các ngươi muốn tạo phản hay sao? Cút ra ngoài cho bản vương!”
Mọi người bị khí thế của hắn chấn nhiếp, sợ tới mức đồng loạt lùi về phía sau, vội vàng gật đầu, “Dạ dạ dạ, ngài là Vương gia, Vương gia cát tường, thỉnh an Vương gia, vậy… Vương gia ngài có thể uống thuốc trước không?”
“…” Tiếp tục lật bàn, “Ta thực sự là Vương gia!”
“Dạ dạ dạ, ngài là Vương gia, ai dám nói ngài không phải Vương gia, ta sẽ liều mạng với kẻ đó.”
“…Các ngươi đủ rồi…”
Hoặc thế này:
“Chúng nhân viên y tá ở đây lập tức chạy lại, lộn xộn la lên, “Vương gia, Vương gia, à không, là Hoàng thượng, xin ngài hãy bảo trọng long thể… Ngài nên vì giang sơn xã tắc suy nghĩ a a a…"
Long Tuấn Hạo lạnh lùng đảo mắt qua, uy phong lẫm lẫm ra lệnh, “Lôi ra ngoài, chém!”
Mọi người bị khí thế của hắn dọa cho khiếp vía, lập tức cúi người hành lễ, nói, “Tuân chỉ.” Sau đó, lập tức kéo người kia ra ngoài, đồng thời còn nghe được một tiếng thét thê lương ảm đạm, “Không — thần bị oan — oan a —””
Quả là một cuộc sống tràn đầy màu sắc! Thật ra, Long Tuấn Hạo cũng rất u sầu, hắn đã sớm nhận ra mình xuyên qua một thế giới khác, một thế giới hoàn toàn khác biệt với nơi mình đã sống. Hắn cũng muốn thoát khỏi nơi này, muốn tìm hiểu cuộc sống mới.
Nhưng sau bao lần thất bại trước bài kiểm tra thần kinh của lão ba, Long Tuấn Hạo đành phải ngậm ngùi ở lại viện an dưỡng tiếp tục “trị liệu”. Tuy nhiên, có một điều an ủi là vị “tướng quân” làm hại hắn xuyên không cũng xuất hiện ở nơi này…
““Tướng quân, là ngươi sao? Ngươi cũng đến đây?”
Cô Thần yên lặng nhìn lại bọn họ —— Tôi vừa mới trở về, làm sao biết được cậu ta đang nói ai?
Tất cả âm thầm nháy nháy mắt —— Viện trưởng nói, làm việc phải luôn chiều theo ý của bệnh nhân, anh cứ nhận đi.
“…” Cô Thần quay đầu nhìn Long Tuấn Hạo, do dự một chút rồi gật đầu, “Đúng là ta.”
“Đúng là ngươi thì tốt rồi…” Long Tuấn Hạo nói xong, đột ngột vung quyền đánh tới, “Mẹ nó, bản vương đã thề, nếu ông trời còn để bản vương gặp lại ngươi, bản vương nhất định phải đánh ngươi một trận bầm dập, dù là nương ngươi cũng tuyệt đối nhận không ra, ngươi chịu chết đi a a a!””
Và thế là ta có được cuộc gặp mặt đầu tiên giữa Long Tuấn Hạo và Cô Thần - Nhân vật chính công của bộ truyện, cuộc gặp mặt kết thúc trong sự can thiệp của các y tá bác sĩ, người gây sự cũng đã đánh được người mình muốn đánh, người bị đánh thì cũng đã ngậm ngùi chịu đựng, nói chung là ai về nhà nấy, vui vẻ vô cùng. Nhưng từ đó một mối tình dở khóc dở cười lại bắt đầu^^.
--------------
Nếu ai thường xuyên đọc truyện của Nhất Thế Hoa Thường chắc hẳn cũng hiểu rõ phong cách viết truyện của tác giả này: Hài hước, lầy lội và điên vô cùng.
Như đã nói, bối cảnh của “Liệu dưỡng viện trực bá gian” là một bệnh viện tâm thần, nơi đây mỗi người một bệnh, người thì cho mình là nàng tiên cá, lúc nào cũng đòi nhảy hồ để về với đất mẹ thiêng liêng, người thì nghĩ mình là đại phu, cứ mở miệng là nói “chúc mừng phu nhân, đây là hỉ mạch” bất kể người trước mặt là nam hay nữ, đã vậy còn thêm dàn bác sĩ y tá cũng bất bình thường chẳng kém.
Đây là một nơi mà sáng có thể thưởng thức tiết mục “hoàng thượng trảm tướng quân”, chiều có thể xem “tiên cá si tình”, đến tối lại chuyển qua kênh “cung đấu nội chiến”, phải nói là hấp dẫn vô cùng.
Long Tuấn Hạo mới vừa xuyên không đến đã lập tức bị tống vào đây, chưa rõ đầu đuôi thế nào đã bị cái viện an dưỡng kia xoay mòng mòng chóng cả mặt, may mà sau này thích ứng được, thế là bạn ấy lên làm trùm đám bệnh nhân trong viện, đường đường chính chính làm “hoàng thượng”. Sau đó là những ngày tháng quậy tưng bệnh viện, không một ai có thể kiềm chế được. Mãi cho đến khi Long Tuấn Hạo gặp được người đàn ông của đời mình - Cô Thần.
Cô Thần vốn là bác sĩ của viện an dưỡng, nhưng thân phận thật sự của anh là sát thủ, mục tiêu chính là nguyên thân trước kia của Long Tuấn Hạo. Cũng đã từng ám sát Long Tuấn Hạo một lần, lúc tưởng mọi chuyện đã xong thì lại phát hiện mục tiêu còn sống nên anh quyết định âm thầm theo dõi để tìm cơ hội khác ra tay. Đến cuối cùng không biết theo dõi thế nào lại để đối phương lấy mất trái tim của mình, rơi vào lưới tình của vị vương gia ngốc nghếch kia( ̄∇ ̄) .
“Liệu dưỡng viện trực bá gian” là một bộ truyện khá điên và hài hước, văn phong lầy lội khiến mình cứ phải vừa đọc vừa nhịn cười. Ngoài cặp đôi chính ra thì còn có rất nhiều cặp đôi phụ khác cũng vô cùng dễ thương và điên không kém. Nói chung, đây là bộ truyện thích hợp để đọc giải trí sau những ngày căng thẳng. Nếu yêu thích đam mỹ và muốn tìm chút gì đó hài hước để cười thoải mái thì đây sẽ là bộ truyện thích hợp dành cho bạn.
Bình luận truyện