Vô Thượng Phong tiến hành phản công võ lâm.
Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, máu tươi nhiễm đỏ phía chân trời, kiếm quang xé rách trời cao, lúc này, đúng như lời Thiên Đạo đã nói chỉ cách "Sinh linh đồ thán"một đường mỏng manh.
Nhưng dù Thiên Đạo có gấp, có thừa năng lượng cũng không thể giết Bách Lý Kiêu, chỉ có thể gửi hy vọng vào Tô Mã vẫn đang ngủ say.
Nhưng linh hồn Tô Mã bị tổn thương quá nặng, Thiên Đạo gọi như thế nào cũng không tỉnh.
Cùng lúc đó, Bách Lý Kiêu rời khỏi Vô Thượng Phong.
Hắn nói với mọi người, hắn muốn tìm một người.
Người trong phong nghĩ hắn muốn đi tìm Diệp Minh, lại không biết hắn hành tung bất định, chỉ vì tìm một nữ nhân không biết dung mạo, không biết thân hình.
Hắn cố kỵ trời cao, nên không cố tình đi tới nơi nào.
Chỉ ngẫu nhiên hành tẩu trên đường, nhìn vết máu trên mặt đất, sẽ nghĩ là người nào đó bị ép tới máu tươi đầm đìa, sắc mặt trắng bệch.
Chỉ là ngẫu nhiên nghỉ ngơi bên quán trà Phái thành, sẽ nhìn sau núi nơi xa, nghĩ trong động có hàn đàm, hơi ngây ra.
Lúc đi ngang qua huyền nhai, tùy ý lướt nhìn sơn thôn nơi xa, nhìn thấy nhà gỗ nhỏ bị đốt chỉ còn lại tro tàn, rõ ràng trong nháy mắt đau kịch liệt, lại không dám nhìn thêm lần nữa.
Cũng sẽ có lúc ở trên tường vây Biện thành, thấy cầu kiều bên sông đào bảo vệ thành có đôi phu thê cầm hoa mỉm cười, nhấp thẳng môi.
Sẽ có lúc ở khách điếm Phong thành, nhìn ánh nến mờ nhạt, cả đêm không ngủ.
Hắn như đi rất nhiều nơi, lại như đi rất ít, vì nếu đi đủ nhiều, sao hắn không gặp được nữ tử có đôi mắt giảo hoạt nhìn hắn?
Hắn đạp qua núi sông, cho đến xuân về hoa nở, cho đến Vô Thượng Phong sắp nuốt hết võ lâm, vẫn không nhìn thấy nữ tử, sẽ khóc lóc kêu hắn là "Công tử".
Có khi hắn nghĩ, rốt cuộc nàng đã đi đâu, là ở trên trời? Hay là dưới mặt đất, vì sao lâu như vậy vẫn không ra gặp hắn.
Có phải vì nhiệm vụ thất bại, bị trời cao giam giữ, không bao giờ xuất hiện nữa?
Nghĩ đến đây, Bách Lý Kiêu giống như bị đâm một đao, trong miệng tràn ra huyết tinh.
Hắn không muốn nghĩ quá nhiều, thậm chí cũng không dám nghĩ nữa.
Đêm khuya trong mộng, có khi sẽ nghĩ, nếu hắn thuận theo ý trời, hủy diệt Vô Thượng Phong, "Người" kia có thể trả Tô Yêu lại cho hắn?
Hắn không dám đánh cuộc, nếu hắn chết, Tô Yêu sẽ " hoàn thành nhiệm vụ", sẽ không bao giờ gặp hắn nữa.
Phải làm sao bây giờ?
Hắn đi qua vô số nơi, tính vốn lạnh lùng, nay càng trở nên trầm mặc.
Cuối cùng một thân hắc y, quay về Phong thành.
Hắn biết Tô Yêu thích nơi này.
Không chính không tà, tiêu dao tùy ý.
Trầm mặc ngồi trong góc, không ai chú ý tới hắn.
Hôm nay, thuyết thư giảng chuyện xưa chí dị.
Giảng về một thư sinh, trên đường lên kinh ngủ nhờ trong phá miếu, thấy trên tường có một bức họa, cẩn thận nhìn kỹ, lại không cẩn thận bị hút vào...
Bách Lý Kiêu trầm mặc nghe, nghe thư sinh cùng nữ tử trong họa phân phân hợp hợp, nghe hắn cùng yêu cơ trải qua tình kiếp, cuối cùng, người hữu tình chung thành quyến thuộc, mọi người nghe mà vui sướng tràn trề.
Bách Lý Kiêu gọi thuyết thư lại.
Một bộ hắc y, cả người huyết tinh, khí chất càng thêm nội liễm, cho nên vị thuyết thư kia không nhận ra hắn.
Thuyết thư ở Phong thành sinh hoạt nhiều năm, loại người hiểm ác nào mà không gặp qua, vừa thấy Bách Lý Kiêu lại không rét mà run, hơi đề phòng:
- Vị này...Khách quan, có chuyện gì?
Bách Lý Kiêu móc ra một thỏi vàng, đặt trên bàn:
- Tiên sinh, ta muốn nghe ngươi nói chuyện xưa giữa thư sinh cùng hồ ly tinh một lần nữa.
Mấy tháng nay hắn chưa nói một câu, vừa mở miệng thanh âm khàn khàn, như hàm chứa cát sỏi.
Thuyết thư sửng sốt:
- Câu chuyện này vào nửa năm trước ta từng giảng qua.
Công tử thích sao?
Bách Lý Kiêu nói:
- Thê tử ta thích.
Là một người nhớ thê tử, có lẽ sẽ không có gì đáng ngại, thuyết thư thở nhẹ một hơi, thanh âm hơi thả lỏng:
- Khó có nữ tử nào thích câu chuyện này, cô nương trong thành sau khi nghe xong, đều mắng thư sinh kia, nói hắn vong ân phụ nghĩa.
Bách Lý Kiêu giấu mặt sau mặt nạ, khóe miệng hơi nhếch.
Thật ra Tô Yêu cũng không thích, nàng không chỉ không thích thư sinh kia, còn không thích lão đạo kia, còn muốn nhổ sạch râu hắn.
Thuyết thư nói:
- Nếu thê tử ngươi thích, lần sau thỉnh nàng tới đây, ta sẽ giảng miễn phí cho nàng nghe.
Thật lâu không nghe đáp lại.
Tiên sinh hơi kinh ngạc, vừa nâng mắt thấy Bách Lý Kiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, tuy mang mặt nạ, nhưng khó nén đen tối trong mắt, như một ngụm giếng cạn, khô cạn chỉ còn lại lỗ trống.
Sau một lúc lâu, nói giọng khàn khàn:
- Nhất định.
Tiên sinh không nghi ngờ hắn, vỗ quạt xuống bàn:
- Nói tiếp, vào một trăm năm trước, có một thư sinh anh tuấn vào kinh dự thi, lại không ngờ trên đường đi bị hồ ly tinh nhớ thương...!
Trà hương lượn lờ, trong trà thất rộng lớn, một người nói, một người nghe.
Như trở về nửa năm trước, lúc đó vào giờ Ngọ, khi hai người mới rời khỏi Luyện Nhận Cốc.
Nàng nghe chuyện xưa này vừa kinh lại vừa tức, nói muốn nhổ sạch râu lão đạo kia.
Hắn quay đầu tương vọng, nói hắn tuyệt đối không làm thư sinh kia.
Nàng đỏ mặt, buồn bực nói nàng không thích người có râu.
Hiện giờ nửa năm qua đi, hắn tìm kiếm khắp giang hồ, vẫn không tìm được chút manh mối, thuyết thư