Trong nháy mắt, bên tai theo bản năng vang lên lời Tô Yêu nói.
"Ngàn vạn lần đừng yêu ta."
Yêu nàng, nàng sẽ hoàn thành nhiệm vụ, cả đời hắn sẽ không nhìn thấy nàng...
Cung thúc không nghe thanh âm của hắn, sự trầm mặc càng khiến trong lòng run sợ, hắn quỳ cầu Bách Lý Kiêu:
- Thiếu chủ, ngươi hãy buông tha cho chính mình, Tô cô nương sẽ không muốn nhìn ngươi thương tâm như thế, nếu ngươi tức giận có thể một kiếm giết ta, ta nguyện ý xuống địa ngục vì nàng làm trâu làm ngựa...
Sau một lúc lâu, Bách Lý Kiêu chậm rãi nâng mắt, đột nhiên mở miệng:
- Ta không có thương tâm.
Cung thúc không tin:
- Công tử, ngươi...
- Ta nói ta không có thương tâm.
Hắn vô cảm lau đi vết máu nơi khóe miệng, gằn từng chữ một:
- Ta hoàn toàn không thích nàng, sao phải thương tâm?
Hắn chưa bao giờ biết, nói dối sẽ lãnh đạm đến như thế.
Như vũng máu đông ở Vô Thượng Phong, đông lạnh vết thương trong lòng, tuy rét lạnh có thể chết lặng giảm bớt đau đớn nhất thời, nhưng hàn khí đã theo gân mạch, lan khắp toàn thân, khiến máu đình trệ, cướp đi nhiệt độ cuối cùng trong tâm hắn.
Giờ này khắc này, hắn như bị rút đi linh hồn, nói những lời lạnh băng, mỗi một chữ như hàm chứa máu tanh, đó là vì che giấu linh hồn, chảy ra huyết lệ.
Như nghe thấy ai đó hô gào trong gió, nhưng cẩn thận vừa nghe, nó đến từ khóe miệng của hắn:
- Là nàng không cẩn thận rơi vào, luyện thành thần kiếm.
Tuy ta cảm kích, nhưng nàng đã thi cốt vô tồn, ta cũng không thể làm gì.
Cung thúc ngạc nhiên:
- Công tử...
Bách Lý Kiêu bóp nát thỏi vàng trong tay, kim phấn cùng máu tươi nhỏ xuống mặt đất tạc ra từng đạo huyết hoa.
- Cung thúc, ngươi chớ có nhiều lời.
Nếu nàng là người của Vân Hoan tông, có kết cục này cũng là gieo gió gặt bão.
Nói xong, hắn ho một tiếng.
Máu tươi lại theo khóe miệng tràn ra.
Hắn vội lau đi, đầu ngón tay run rẩy, nuốt xuống miệng đầy huyết tinh, nhìn về phía Cung thúc:
- Sau này, ở trước mặt ta không được nhắc tới người này.
Ngô Dụng nổi điên, khuôn mặt dữ tợn, đột nhiên xông về phía Bách Lý Kiêu:
- Bách Lý Kiêu, ngươi, ngươi là vương bát đản!
Vậy mà Bách Lý Kiêu lại bị hắn đánh ngã, buồn ho một tiếng.
Ngô Dụng gào rống:
- Trách không được thần tiên tỷ tỷ, nói, nói ngươi là vương bát đản!
Bách Lý Kiêu ngẩn ra, vẻ mặt xuất hiện ý cười kỳ dị.
Ngô Dụng nghĩ hắn có ý trào phúng, vừa định xuống tay với Bách Lý Kiêu lại bị hắn điểm huyệt đạo.
Bách Lý Kiêu chậm rãi đứng lên, nói với Cung thúc:
- Cung thúc, ngươi cùng chuyện của ta sau này hãy nói, hiện tại việc cấp bách là Vô Thượng Phong.
Cung thúc mờ mịt gật đầu.
Bách Lý Kiêu nhảy ra ngoài.
Trong ngày tuyết trắng xoá, hắn nâng trường kiếm.
Thân kiếm vù vù.
Cổ tầm mắt uy áp kia đã thu trở về, cùng lúc này, là tiếng chém giết bên tai ồn ào náo động.
Hắn nâng mắt, trong mắt màu đỏ tươi một mảnh.
[ Truyện được đăng tải duy nhất trên Wattpad của Yul Yuuki.
Mọi trang web khác đều sao chép mà chưa có sự đồng ý của editor.
Mong các bạn vào Wp ủng hộ editor tiếp tục edit truyện.
]
Vô Thượng Phong tràn ngập tiếng chém giết kêu la thảm thiết, dù đệ tử ở Vô Thượng Phong không muốn sống, nhưng lại như rắn mất đầu, ngăn không được đám người đông đảo, dần dần hiện ra xu hướng suy tàn.
Đệ tử Tiêu sơn cuồng tiếu nói:
- Ai cũng sợ hãi Vô Thượng Phong, ai ngờ cũng chỉ như thế, không có Bách Lý Kiêu giống như một đám chó nhà có tang, xem ta san bằng ngọn núi này, lấy mạng chó của Bách Lý Kiêu báo thù vì võ lâm đồng đạo.
Vừa dứt lời, mọi người hoan hô ra tiếng.
Trong một lát, bỗng nhiên trầm mặc.
Giống như động vật ăn cỏ phát hiện ra thiên địch, thân thể đã sợ tới mức cứng còng, còn linh hồn đã muốn bay ra khỏi thể xác.
Mọi người theo bản năng ngẩng đầu lên, liền thấy một người đứng ở đỉnh núi, hai mắt màu đỏ tươi không hề dao động mà nhìn bọn họ, như ác ma đến từ địa ngục, đang nhìn những con kiến.
Mọi người đều run rẩy, không biết ai nói câu đầu tiên:
- Là Bách Lý Kiêu! Chạy mau!!!
Bách Lý Kiêu chậm rãi cong khóe môi, hắn nhìn phía chân trời vạn dặm không mây, gần như lẩm bẩm phun ra một hơi:
- Đã nhận ta là tội ác tày trời mà diệt ta, ta đây liền tội ác tày trời cho ngươi xem.
Một ngày này, Vô Thượng Phong máu chảy thành sông, máu tươi hòa tan băng vạn năm không hóa tuyết, hóa thành máu loãng nhiễm đỏ bậc thang, suối nước cũng bị nhiễm màu, như một dải lụa màu đỏ, uốn lượn nhìn không thấy giới hạn.
Huyết tinh tràn ngập, tiếng kêu than dậy trời đất.
Ngày này, lần đầu tiên người trong giang hồ mới biết chọc giận một ác ma sẽ có kết cục gì.
Bọn họ là tốp đầu tiên biến thành vong hồn cho Bách Lý Kiêu xả giận.
Trận này đơn phương tàn sát giằng co một ngày một đêm, sáng sớm, Bách Lý Kiêu thu tay lại, hắn bước qua tàn chi đoạn tí, mỗi bước đi, đế giày ấn ra một vết máu.
Thần kiếm uống máu no đủ, biến thành đỏ sậm.
Hắn đi tới bậc thang của Vô Thượng Phong, áo choàng đã nhìn không ra màu sắc, bên ngoài phong chỉ còn vài người kéo dài hơi tàn, còn người trong phong theo bản năng né xa ra ba thước.
Cung thúc đứng ở cửa, bi thương nhìn hắn:
- Phong chủ, ngươi giết đủ chưa?
Bách Lý Kiêu nói:
- Chưa.
Cung thúc nhắm mắt, nói:
- Vậy hãy lấy mạng ta đi.
Trước khi Tô cô nương chết, ta đã đáp ứng nàng sẽ đem tất cả mọi chuyện nói cho ngươi biết, chờ ta nói xong hết thảy, ngươi hãy giết ta đi.
Bách Lý Kiêu nhìn hắn, đáy mắt giếng cạn khô cạn cùng trầm mặc.
_________________________________
Vô Thượng Phong hỗn loạn mùi máu tươi.
Bách Lý Kiêu từng bước đi lên đỉnh núi.
Trong tiếng gió núi gào thét, hắn nhớ những lời Cung thúc đã nói.
Cung thúc danh là Cung Viễn.
Hắn vốn là khuất cái trong Phong thành bị người gặp người đánh, tuy nhỏ gầy, lại có ý chí cầu sinh như chó hoang, cương ngạnh mà sống.
Là Bách Lý Nhất Hải ngẫu nhiên đi ngang qua, do tò mò nên đem hắn trở về Vô Thượng Phong.
Từ nay về sau, hắn chỉ nhận người cho hắn cơm ăn, cho hắn chổ ở, chính là phong chủ Vô Thượng Phong.
Nhưng Bách Lý Nhất Hải mang hắn về chỉ vì tò mò, sau khi ném hắn vào Vô Thượng Phong cũng không quản hắn sống chết.
Ở nơi hiểm ác thế này, hắn nơm nớp lo sợ mà tồn tại, cũng trở thành một gã sai vặt hòa mình cùng ác nhân này đó.
Cho đến một ngày, phong chủ biến mất đã lâu đột nhiên trở về, trong lòng còn ôm một hài tử, hài tử kia không khóc không nháo, lại hấp dẫn mọi người chú ý.
Phong chủ chỉ nói:
"Nương hắn là một tỳ nữ."
Nói xong, liền ném đứa nhỏ này cho bọn họ.
Cung Viễn không nghi ngờ hắn, nghĩ là đứa nhỏ này là kết quả phong xuân nhất độ giữa phong chủ cùng nữ nhân nào đó, nhưng vào một ngày phong chủ uống say, cứ nhắc mãi cái gì "Thần kiếm", " hài tử", cuối cùng lặp lại "Báo thù".
Lúc này hắn mới biết, đứa nhỏ này có thân thế khác thường.
Nếu là thân tử(con ruột) của phong chủ, vì sao lại không nhìn một cái?
Nếu là nhi tử của phong chủ, vì sao lại đối xử lạnh nhạt như thế?
Cung Viễn nhận định đứa nhỏ này chỉ là công cụ báo thù mà phong chủ tùy ý ôm tới.
Từ nay về sau, hắn đối với đứa nhỏ này càng thêm trìu mến.
Tuy người trong phong không nói gì, nhưng cũng có thể cảm nhận phong chủ lãnh đãi với hài tử này, vì vậy càng bỏ lơ đứa nhỏ.
Đến khi hài tử được bảy tám tuổi, vào một ngày lửa lớn nổi lên, lại không có ai đi cứu.
Cung Viễn không đành lòng, liều mạng cứu hài tử ra, lại bị huân mù đôi mắt.
Chỉ là mắt mù, tâm cũng mù.
Năm rộng tháng dài, hắn thấy Bách Lý Nhất Hải đối đãi lạnh nhạt với hài tử, đánh chửi mãi thành thói quen.
Hắn chỉ là một gã sai vặt, hắn có thể làm gì đây?
Hắn nghĩ thầm, đã vì hài tử lai lịch không rõ mà mất đi đôi mắt, hắn không bao giờ vì hài tử này mà ngỗ nghịch với phong chủ nữa.
Vào một đêm lạnh băng, nghe hài tử nỉ non gọi "Mẫu thân", hắn cũng chỉ có thể áy náy nhìn đứa nhỏ, không nói ra nửa chữ.
Mẫu thân của đứa nhỏ này là ai, hắn cũng không biết.
Chỉ sợ "Tỳ nữ" kia, là do phong chủ thuận miệng nói thôi.
Đảo mắt, hài tử lớn lên, hắn trơ mắt nhìn đối phương trưởng thành, thành một thiếu niên tuấn dật, năm rộng tháng dài ở chung, nghe đối phương gọi vô số lần "Cung thúc", hắn cũng càng thêm lắc lư giữa thân tình cùng trung thành.
Hắn vẫn không nói ra chân tướng.
Cho đến khi hắn theo Bách Lý Kiêu đi tới Phái thành, nhìn đối phương bắt đầu tiếp xúc với đủ loại người muôn hình muôn vẻ, lại gặp ách nữ trầm mặc, ôn nhu.
Nghe Bách Lý Kiêu bình tĩnh, nhưng khó nén tâm ý trong lời nói, hắn nội tâm trầm xuống, nhớ phong chủ từng nói một câu:
"Người Vô Thượng Phong, không thể có cảm tình.
Một công cụ báo thù, không thể có cảm tình.
Vì thế đem tin tức này nói cho phong chủ, quả nhiên, nữ nhân kia chết trước mắt hắn.
Cũng may là hắn phát hiện nữ nhân kia có ý đồ khác, cho nên Bách Lý Kiêu cũng không quá thương tâm.
Nhưng hắn sai rồi, sai quá sai, sai thật sai.
Hắn mới biết, từ lúc nữ nhân kia chết đi, hết thảy đều lệch khỏi quỹ đạo, hắn cùng phong chủ, chính tay đẩy Bách Lý Kiêu vào con đường vạn kiếp bất phục.
Bách Lý Kiêu hô hấp lạnh băng, nhưng thân thể lại không cảm nhận được rét lạnh.
Thật ra Cung thúc chỉ biết một phần chân tướng.
Phần còn lại hắn biết từ trong miệng Tang Trúc Vân.
Hắn biết toàn bộ chân tướng, biết hắn là ai, Diệp Minh là ai....!
Đêm mưa trước ngày thành thân, Bách Lý Nhất Hải dầm mưa trở về...
Ninh Uyển Ca vào ngày sinh hạ hài nhi, nghe Bách Lý Nhất Hải khắc khẩu cùng Ngô Nham, nàng cam nguyện vì yêu mà hy sinh, bỏ xuống đứa nhỏ nhảy vào lò luyện kiếm.
Thần kiếm bị Ngô Dụng cùng Diệp Chấn Thiên cướp đi, Bách Lý Nhất Hải không còn thê tử cùng thần kiếm, lúc không cam lòng hắn tìm được Tang Trúc Vân, thừa dịp đối phương dâng hương, lập ra kế hoạch tập kích, đem hài tử của hắn tráo đổi với hài tử của Tang Trúc Vân.
Đó chính là ngày sau của Diệp Minh cùng Bách Lý Kiêu.
Chỉ sợ Bách Lý Nhất Hải cả đời này cũng không biết, hắn vì báo thù mà tráo đi hài tử, lại là...
Bách Lý Nhất Hải ngàn tính vạn tính, muốn thân sinh nhi tử giết nhi tử của Diệp Chấn Thiên, tự tay đưa nghiệt tử Ma giáo bước lên vị trí minh chủ.
Có lẽ vì Bách Lý Kiêu không còn tâm, nên hắn cũng không cảm thụ được cảm tình dư thừa.
Hắn nhớ Cung thúc nói, nhớ đối phương nói xong có chết cũng không tiếc, trong lòng lại buồn đau không ít.
Cung thúc thuật lại lời Tô Yêu nói.
Đối với người lừa gạt mà nói, chết là giải thoát.
Những người này phải sống, phải sống mà nhìn hắn, dù mắt chảy ra máu cũng phải nhìn, xem hắn làm thế nào tránh thoát gông cùm xiềng xích, xem hắn làm thế nào phá hủy kế hoạch của bọn họ, khiến tâm huyết vài thập niên hủy trong sớm tối!
Nghĩ đến Tô Yêu, đôi mắt chợt đau xót, trước mắt như xuất hiện ánh lửa, đau đến nổi hai mắt hắn hiện màu đỏ đậm.
Chỉ là người nên giết đã bị hắn giết, hắn không tìm thấy đồ vật để phát tiết, cơn đau kéo đến khiến toàn thân phát run.
Hắn cắn răng, tận lực không để cho sắc mặt xuất hiện một chút khác thường.
"Trời cao" vẫn luôn nhìn chăm chú, hắn không thể sai lầm.
Tay cầm trường kiếm bước từng bước, mỗi cơn đau, hắn niệm tên một người:
"Tô Yêu, Tô Yêu...."
Bước tới đỉnh núi, đi tới cửa điện.
Trước kia, hắn luôn dừng ở đây, nhưng hiện giờ, hắn sẽ không cho chính mình cùng đối phương có cơ hội trốn tránh.
Bách Lý Kiêu song chưởng dán lên cửa, khẽ hừ một tiếng.
Chỉ nghe một tiếng nặng nề vang lên, cửa sắt bị hàn khí lạnh băng bao trùm, vù vù chấn động, đá vụn cát đất đổ rào rào xuống.
Ầm ầm một tiếng, hắn mở ra đại môn ngăn cách phụ tử hai người bao năm nay.
Bách Lý Nhất Hải ngồi xếp bằng ở nơi đó, nhìn thấy hắn lập tức sửng sốt, rồi lạnh mặt nói:
- Ta đang bế quan, sao ngươi lại lỗ mãng quấy rầy ta?
Bách Lý Kiêu không nói hai lời, tiến lên bóp chặt yết hầu của hắn, đầu ngón tay cong lại, xé rách mặt nạ giả dối.
Thấy khuôn mặt