Túi thơm tàn cũ, còn có thể thấy dấu vết bị lửa đốt.
Nàng vừa nhìn thấy túi thơm này, hồi ức bị kéo về một năm trước.
Lúc nàng là Tiểu Lê, nàng đã cứu Bách Lý Kiêu một mạng.
Nàng nắm hai con ngựa, chở hai người, như đội mưa gian nan đi tới.
Sau khi cứu hắn, lại phát hiện hắn bị thương rất nặng, dù trong hôn mê vẫn nhíu chặt mày.
Nàng đã đặt túi thơm này dưới gối của hắn, giúp hắn an thần.
Trong kí ức của Tô Mã, có cây lê, có nhà gỗ lục lạc, còn túi thơm này nàng đã quên mất, thật không ngờ sẽ có người nhớ rõ nó.
Hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn khắp phòng.
Nếu này là mộng, nàng hy vọng mộng này có thể kéo dài một chút.
Nàng chậm rãi đứng dậy, đầu ngón tay phất qua hồng sa nơi mép giường, cảm thụ tinh mịn thô lệ.
Đi tới trước bàn, nhìn nến đỏ thấm nước mắt, quay đầu, bức màn hơi phiêu đãng, bầu trời đêm đầy sao, hết thảy đều quá chân thật, khiến nàng không phân rõ hôm nay hôm nào.
Cho đến lúc nàng nhìn thấy thân ảnh ngoài cửa sổ dưới thân cây lê, trong lòng nhảy dựng:
- Bách Lý Kiêu!
Hắn đứng bên cây lê, mặt mày thâm thúy, không biết suy nghĩ cái gì.
Nghe tiếng nàng gọi, khẽ quay đầu lại.
Trong mắt vắng lặng nháy mắt đã bị ánh nến làm ấm lại.
Hắn cười nói:
- Ra đây, đã đến lúc.
Tô Mã theo bản năng mà đi ra ngoài.
Vén rèm lên, trên đỉnh đầu có tiếng lục lạc vang lên, có lẽ là đi quá nhanh, đột nhiên bị vướng ngã.
Lại không nghĩ sẽ ngã vào một lòng ngực rộng lớn, Bách Lý Kiêu ôm chặt nàng, trên người còn mang theo khí đêm lạnh lẽo.
Tô Mã ngửi hơi thở thuộc về hắn:
- Bách Lý Kiêu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hắn nâng cằm nàng lên, lau mồ hôi trên trán nàng:
- Ta nói rồi, đêm nay ta sẽ nói hết tất cả với ngươi.
Nói xong, hắn đẩy cửa ra ngoài viện.
Ngoài viện, hắn cầm theo một ngọn nến đi vào bóng đêm vô tận, Tô Mã mê mang đi theo hắn.
Tô Mã vừa đi vừa quay đầu nhìn nhà gỗ kia.
Dù bóng đêm thâm trầm, thì nàng vẫn có thể nhìn ra căn nhà gỗ kia giống như xưa, không hề biến hóa.
Tô Mã cắn môi, cảm xúc trăm mối ngổn ngang.
Bách Lý Kiêu chậm rãi nói:
- Nửa năm trước lúc ta đi tới nơi này, đã là một mảnh tro tàn.
Chỉ có cây lê ngoài cửa kia vẫn như lúc ban đầu.
Ta đi vào phế tích, khắp nơi đều bị lửa tàn phá.
Ta dùng tay đào đống tro tàn, đào được dưới giường một túi thơm.
Tô Mã nâng tay lên, đầu ngón tay run rẩy, đúng là túi thơm kia.
Tay hắn đầy vết thương chồng chất cầm lấy tay nàng, thô lệ cùng mềm mại hình thành tiên minh đối lập.
Nàng rơi nước mắt, hắn không quay đầu lại:
- Sau đó, ta định trùng tu nhà gỗ này.
Nhưng nghĩ nếu trùng tu xong cũng chỉ là một tòa nhà khác, lừa mình dối người thì có ý nghĩa gì?
Tô Mã nhắm mắt, nàng gian nan phun ra mấy chữ:
- Nhưng ngươi vẫn trùng tu nó, không phải sao?
Bách Lý Kiêu dừng một chút, sau đó gật đầu.
- Nếu lừa mình dối người có thể an ủi tương tư, ta sẽ vĩnh viễn như vậy.
Tô Mã tâm đau xót, ngọt khổ cùng dâng lên:
- Ngươi vẫn nhớ rõ nơi này, vẫn nhớ rõ túi thơm, ta liền biết ngươi không quên Tiểu Lê.
Nàng biết hắn không có quên nàng, nàng biết hắn vẫn luôn nhớ rõ nàng.
Bách Lý Kiêu nắm chặt tay nàng:
- Đã thâm nhập cốt tủy, nói gì quên?
Tô Mã phát ra hơi thở nghẹn ngào, hai mắt đẫm lệ mông lung, nàng nhìn bóng dáng hắn, khóc không thành tiếng.
Hắn thả chậm bước chân, lúc mở miệng thanh âm khàn khàn thô lệ:
- Ta mất một tháng tự tay trùng tu căn nhà gỗ này, nhưng sau khi làm xong, lại có cảm giác cô tịch, định phá hủy nó.
Chỉ là niệm lại ngày xưa, nhà gỗ này coi như làm tâm ý.
Nửa năm qua đi, ta đi khắp đại giang nam bắc, đột nhiên hiểu ra chuyện cũ không thể quay lại, tiếc nuối không thể vãn hồi.
Hiện giờ chỉ là phí công đền bù mà thôi.
Tô Mã lắc lắc đầu:
- Không có phí công, hết thảy vẫn còn kịp…
Hắn cùng nàng đan xen mười ngón tay, thanh âm bình tĩnh trở lại, lại như bóng đêm vô biên, trở nên tịch liêu.
- Cả đời này, chuyện ta không quên có rất nhiều.
Ta không quên được phản bội, cũng không quên được lừa gạt.
Nhưng có thể dung nhập huyết nhục, làm ta mỗi một lần nhớ tới đều đau đớn muốn chết, chỉ có hàn đàm ở Phái Thành, biển lửa ở Lạc thành, cùng lò luyện kiếm ở Vô Thượng Phong.
Chúng nó hóa thành huyết dung nhập trường kiếm, dùng đau đớn nói với ta, dù ta muốn đền bù cái mạng này cũng không đủ.
Dù cùng cực cả đời, cũng chỉ là băng sơn một góc.
Tô Mã tâm cảm thấy đau thương.
Nhưng mà nghe hắn nói đến hàn đàm, biển lửa cùng lò luyện kiếm, đôi mắt mở to.
Cuối cùng, nàng dừng bước, nhìn bóng dáng của hắn.
Nguyên lai…Hắn đã biết.
Hắn cái gì cũng biết.
Hắn biết nàng là Tiểu Trác Tử, là Tiểu Lê, là Tô Yêu, là Lăng Thanh.
Tất cả đều là nàng.
Nước mắt che giấu tầm mắt, nàng nhớ lại đoạn thời gian này hắn luôn có biểu tình khác thường, rốt cuộc đã có đáp án.
Ngày đầu hóa thành Lăng Thanh, nàng thấy được hắn vội vàng, lại không nhìn thấy trong mắt hắn có vui sướng cùng nỗi khổ riêng.
Sáng sớm tự tiện đi nhìn bọn người Tứ Tượng Kiếm phái, nàng lại còn oán trách hắn vô lý cùng thô lỗ, mà không cảm nhận được hắn khẩn trương run rẩy.
Đi vào Phái Thành, nàng chỉ nhìn thấy hắn đi lang thang không có mục tiêu, lại không nhìn thấy ánh mắt rất cẩn thận.
Tới Biện Thành, nàng oán trách hắn không màng nàng đang buồn ngủ, mà lôi kéo nàng mua đồ vật, lại không ngờ đó là vì cùng người thương ở bên nhau mà trù bị hôn lễ, dù nàng không nói gì cũng khó nén thỏa mãn.
Hắn từng nói, hắn không chỉ có một nữ nhân.
Vô luận là Tiểu Lê hay là Tô Yêu, hoặc nữ nhân mồ côi vô danh ngã trên đường, tất cả đều thuộc về hắn.
Đều ái hắn, cũng đều bị hắn sở ái( iu lại).
Từ lúc nàng hóa thành Lăng Thanh, không, là từ lúc Tô Yêu chết đi, hắn liền đền bù.
Nàng không biết sao hắn biết được, cũng không biết sao hắn không nói với nàng.
Nàng chỉ biết, hắn yêu nàng.
Hắn yêu nàng, này là đủ rồi.
Nàng chậm rãi tiến lên, nói giọng khàn khàn:
- Vậy dùng nửa đời sau đền bù.
Nếu đời này không đủ, vậy hẹn tới kiếp sau.
Bách Lý Kiêu thân hình chấn động, hắn chậm rãi quay đầu lại, khóe mắt màu đỏ tươi:
- Vĩnh sinh vĩnh thế, ta đều vui vẻ chấp nhận.
Chỉ cần nàng nguyện ý.
Tô Mã nhìn hắn, nàng nghẹn ngào gật đầu:
- Được, ta chấp nhận ngươi.
Này một câu, chính là thừa nhận thân phận của chính mình.
Quản cái gì Thiên Đạo, quản cái gì cốt truyện!
1
Giờ khắc này, cái gì cũng không quan trọng bằng hắn.
Bách Lý Kiêu biểu tình biến đổi, hắn ôm nàng vào lòng, như muốn hoà nhập vào trong thân thể:
- Nàng đã nói đồng ý, thì không thể đổi ý.
Tô Mã hung hăng gật đầu, ôm chặt hắn.
Bách Lý Kiêu chậm rãi buông nàng ra, sau đó lau đi nước mắt trên mặt nàng:
- Nàng còn nhớ ta đã từng nói với nàng?
Tô Mã cảm xúc phập phồng, nhất thời không nghĩ ra hắn đã nói gì,bèn nói:
- Ta đều nhớ rõ.
Chẳng lẽ ngươi muốn ta kể ra cho ngươi nghe?
Bách Lý Kiêu nói:
- Ta nói rồi, đêm nay sẽ diễn ra hôn lễ, hôn lễ chỉ thuộc về chúng ta.
Tô Mã ngẩn ra.
Nói xong, hắn kéo nàng ra trước người.
Tô Mã mê mang nhìn lại, trong lòng chấn động, đột nhiên mở to mắt.
Lúc này bóng đêm thâm trầm, tinh la (sao) dày đặc.
Nơi xa dãy núi phập phồng, như từng con cự thú ngủ đông trong u ám.
Nhưng lại sáng lạn bầu trời đêm, đều không bằng biển đèn trước mắt làm chấn động.
Đúng vậy, biển đèn.
Ngàn vạn cây nến đuốc tạo thành biển đèn.
Ánh nến đầy khắp núi đồi, như khắp màn trời đều rơi xuống trước mắt, lại như huỳnh trùng ngủ đông, khẽ rung động cánh.
Xa xa nhìn lại, nhảy lên ánh nến nối thành một mảnh, kéo dài đến mắt thường cũng không nhìn thấy điểm cuối.
Gió núi phất qua, mỗi một lần như muốn thổi tắt ngọn nến, lại càng thêm lóa mắt thiêu đốt, nàng mông lung vầng mắt không phân rõ hiện thực hay là cảnh trong mơ.
Tô Mã kinh ngạc nhìn Bách Lý Kiêu.
Bách Lý Kiêu khẽ cong khóe môi, nhẹ giọng nói:
- Đây là nơi mà chúng ta thành thân.
Nơi này chỉ có ta và nàng.
Nói xong, hắn cùng nàng chậm rãi đi về phía trước.
Càng tới gần trung tâm, Tô Mã tâm đập càng nhanh.
Thành thân?
Nàng bắt đầu ý thức được ý nghĩa của hai chữ “Thành thân” này.
Nàng cùng Bách Lý Kiêu thành thân, không phải giống nàng trước kia, làm cử chỉ công lược cho có lệ, cũng không phải lúc nàng biến thành Lăng Thanh cố ý thành thân với Bách Lý Kiêu.
Là bọn họ lưỡng tình tương duyệt, là bọn họ tình chi sở chí.
Thành thân, là nàng biến thành thê tử của hắn, Mary Sue không chỉ có một kiếp, mà là nàng sẽ đời đời kiếp kiếp là thê tử của hắn.
Bọn họ dù sống hay chết, là phúc hay họa, vẫn sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.
Tô Mã ngơ ngẩn nhìn biển đèn trước mắt, cũng không biết tâm trạng là mờ mịt bất an, hay là cảm mãn chờ mong.
Như cảm nhận nàng bất an, Bách Lý Kiêu kéo nàng lại yên lặng hôn lên trán nàng.
Tô Mã nhắm mắt lại, lo sợ tan biến.
- Chớ sợ.
Hắn nhẹ giọng nói:
- Từ nay về sau, chuyện gì cũng có ta đi cùng nàng.
Tô Mã nhịn xuống lệ ý, gật gật đầu.
Hai người đi vào trung tâm.
Nơi này chỉ có một cái bàn bị lụa đỏ che tứ phương, trên bàn bày nến đỏ cùng lư hương.
Kỳ thật nếu là hôn lễ chính thức, không chỉ chuẩn bị này đó, còn phải có bài vị thiên địa, phụ mẫu ngồi hai bên sườn, tượng trưng cho trang trọng cùng chúc phúc.
Chỉ là hiện giờ thiếu hai dạng này, Tô Mã cũng không có gì oán giận.
Nàng biết vì sao, cũng tán đồng hắn làm như vậy.
Bách Lý Kiêu cùng nàng đứng yên trước bàn:
- Nàng sẽ trở thành thê tử chân chính của ta.
Tô Mã nghe hắn nói lời trang trọng, nhưng vừa thấy trang phục của hai người liền dở khóc dở cười:
- Ngươi còn nói, nào có tân lang tân nương nào mà không mặc hồng y a.
Ngươi không nói sớm cho ta biết, để ta trang