Sáng sớm, mặt trời nhảy ra khỏi đường chân trời.
Một bóng người đứng ngoài cửa sổ nhà gỗ, quỳ một gối xuống đất:
- Phong chủ, nhiệm vụ người giao cho chúng ta đã hoàn thành.
Chỉ là không biết vì sao đang lúc đuổi giết Diệp Minh đột nhiên thiên lôi đánh xuống liên tiếp, khiến chúng ta mất mấy cổ hoạt thi.
Bách Lý Kiêu chậm rãi mở mắt, hắn vừa định đứng dậy liền nghe người trong lòng hừ một tiếng.
Hắn hơi ngẩn ra, sau đó không động đậy.
Tô Mã vùi đầu vào lòng hắn, sắc mặt vẫn còn ửng đỏ, sợi tóc đen nhánh kéo dài rũ xuống.
Rõ ràng cửa sổ chỉ mở một khe hở nhỏ, rõ ràng thuộc hạ đã nửa quỳ cúi đầu cái gì cũng không thấy, hắn vẫn giơ tay, kình phong phất qua đóng cửa sổ kín mít.
- Được rồi, thu hồi giám thị, lập tức trở về Vô Thượng Phong.
Ngoài cửa thuộc hạ sửng sốt, nhưng vẫn nghiêm mặt nói:
- Dạ!
Ngoài cửa sổ không còn tiếng vang, Bách Lý Kiêu mới thu hồi tầm mắt.
Hắn chăm chú nhìn Tô Mã, ánh mắt dần dần trở nên thâm trầm.
Hắn đã nói, nguyện là thanh đao vì nàng chặt đứt gông xiềng.
Hiện giờ chỉ mới bắt đầu mà thôi...
_____________________________
Mười canh giờ trước.
Thôn xóm bên ngoài Lạc thành.
Diệp Minh ngồi dưới đèn, nhìn bản đồ Vô Thượng Phong, khẽ cau mày.
Hiện tại mọi người đều biết vị trí của Vô Thượng Phong, nhưng ngại Bách Lý Kiêu tàn bạo, không ai dám công tới.
Hiện giờ mọi người đã chuẩn bị xong, nhưng vẫn có chút kiêng kị Bách Lý Kiêu, đặc biệt là nghe nói Vô Thượng Phong gần đây vì chuyện Bách Lý Kiêu thành thân mà lơi lỏng phòng thủ, mọi người lại sợ đây là Bách Lý Kiêu chơi trò không thành kế, cho nên tạm thời không dám phát động.
Vân Khiếu hỏi:
- Diệp công tử, ngươi tính khi nào mới mang chúng ta công thượng Vô Thượng Phong?
Diệp Minh dừng một chút, nói:
- Ta phải hoàn toàn nắm bắt tình huống ở Vô Thượng Phong.
Nếu cứ dẫn dắt nhiều võ lâm đồng đạo liều mình xông tới không khác nào chịu chết.
Vân Khiếu nói:
- Diệp công tử không cần lo lắng, chúng ta đã có người mai phục ở Vô Thượng Phong, đến lúc đó nội ứng ngoại hợp thực dễ dàng san bằng nó.
Diệp Minh hít sâu một hơi, không nói.
Diệp Chấn Thiên thấy thế, đuổi khéo Vân Khiếu đi, rồi thấp giọng hỏi Diệp Minh:
- Minh nhi, ngươi còn băn khoăn điều gì?
Diệp Minh như nghĩ đến gì đó, nhíu mày nói:
- Phụ thân, chỉ là trong lòng ta cảm thấy bất an.
Hắn dừng một chút, thanh âm thấp xuống:
- Ta lo lắng cho mẫu thân.
Nhắc tới đến Tang Trúc Vân, vẻ mặt Diệp Chấn Thiên dịu xuống:
- Mẫu thân ngươi đã bình an sinh hạ hài tử, hiện tại đang ở một nơi rất an toàn, ngươi có gì phải lo lắng?
Diệp Minh thở dài, vẻ mặt hiện lên một chút mê mang:
- Ta cảm thấy mẫu thân có chút không thích hợp.
Từ sau khi sinh hạ muội muội, liền trở nên trầm mặc ít nói.
Như buông xuống gì đó, ta sợ mẫu thân sẽ xảy ra chuyện gì.
Diệp Chấn Thiên bật cười một tiếng, vừa định an ủi Diệp Minh, đột nhiên nghe bên ngoài truyền đến tiếng la sợ hãi:
- Diệp công tử, có người tới!
Diệp Minh cả kinh, hắn cùng Diệp Chấn Thiên nhảy ra ngoài cửa sổ, trước mắt là những hắc y nhân không còn hơi thở đang vây quanh nơi này.
Vân Khiếu cả giận nói:
- Lại là người của Vô Thượng Phong!
Diệp Minh rút trường kiếm, vừa định tiến lên.
Vân Khiếu lớn tiếng nói:
- Diệp công tử! Những