Vó ngựa phi dương, bước qua cỏ xanh, xuyên qua núi non. Truy Thiên cùng Trục Địa giống như ý thức được gì đó, nhìn cảnh sắc quen thuộc vó ngựa bay nhanh, một lát sau, sơn thôn yên tĩnh gần ngay trước mắt.
Hai tiếng hí vang, đã sắp tới căn nhà gỗ u tĩnh kia.
Phía chân trời âm trầm, gió núi gào thét. Trước cửa sổ cây cỏ dại lại cong eo, cánh hoa lê theo gió bay xuống, từ từ nhẹ nhàng rơi trên làn váy màu vàng.
Bách Lý Kiêu giương mắt, thấy một thân ảnh hoàng sa đứng dưới cây lê, thân hình mảnh khảnh, hơi hơi ngửa đầu nhìn về phía nhánh cây, thần sắc nhã nhặn lịch sự, đôi mắt tràn đầy ôn nhu.
Nàng giống như không phát hiện hắn đã đến, nếu không phải tiếng lục lạc leng keng rung động, thì nhìn giống như một bức tranh thuỷ mặc.
Bách Lý Kiêu dừng một chút, vừa định mở miệng, Trục Địa đột nhiên phì phì trong mũi.
Tô Mã run hàng mi dài, nhưng nghĩ nhìn thấy ảo giác, không quay đầu lại.
Bách Lý Kiêu xuống ngựa, gọi nàng một tiếng:
- Tiểu Lê.
Hắn rất ít gọi tên nàng. Nàng không thể nói, hắn ít nói, vì vậy hai người thường xuyên trầm mặc. Mà nàng tâm tư lả lướt, hay đoán được tâm tư của hắn, cho nên hai người rất ít giao lưu.
Đây là lần đầu tiên hắn trịnh trọng gọi tên nàng.
Tô Mã cả kinh, đột nhiên quay đầu. liền thấy một thân ảnh lam bạch thon dài đứng ngược sáng. Hắn đứng bên cạnh con ngựa, đôi mắt hơi rũ, ánh mắt nặng nề.
Nàng nghĩ mình nhìn lầm, hoảng hốt chớp mắt. Đến khi thật sự xác nhận người trước mắt chính là Bách Lý Kiêu, đột nhiên bật cười, trong mắt có vô số kinh hỉ cùng vui thích.
Nhưng mà một lát, nàng liền thu liễm ý cười, khẽ nhíu mi, liên tục hỏi hắn quên thứ gì sao, hay là thân thể không thoải mái.
Bách Lý Kiêu khẽ nghiêng đầu, nhìn mặt mày tú lệ của nàng:
- Nơi này là nơi thị phi. Ta mang ngươi ra ngoài, đợi ngươi tìm được chỗ an thân, sẽ lập tức rời đi.
Tô Mã giống như bị lời hắn nói làm cho cả kinh hoảng thần, nàng hơi mở miệng, có chút sững sờ.
Nàng biết Bách Lý Kiêu có tính cách lạnh nhạt, cũng quen đối phương nội liễm, nhưng nàng chưa từng nghĩ đối phương sẽ mang nàng đi.
Nàng biết đối phương có chuyện quan trọng trong người, mang theo nàng khác gì vác thêm gánh nặng?
Lúc nàng định mở miệng cự tuyệt, hắn đã xoay người lên lưng ngựa:
- Đây là cách vẹn toàn duy nhất mà ta có thể nghĩ đến, nếu có mạo phạm, thỉnh thứ lỗi.
Tô Mã cả kinh, sau đó cảm thấy trên eo nóng lên, thân hình nhoáng một cái đã ở trên lưng Trục Địa. Trục Địa hưng phấn lẹp xẹp móng trước, vui sướng đánh hơi phì phì trong mũi.
Tô Mã dở khóc dở cười.
Nàng nhìn về phía Bách Lý Kiêu, hắn lẳng lặng nhìn nàng. Trong mắt thâm thúy tràn đầy thâm trầm không thể cự tuyệt.
Nàng bất đắc dĩ. Vì nàng biết tính Bách Lý Kiêu, tuy ít lời, nhưng nói một không hai. Nếu đã quyết định, sẽ không dễ dàng đổi ý.
Nàng đành đáp ứng.
Chỉ là trong bất đắc dĩ có bao nhiêu vui sướng, nàng không muốn nghĩ đến.
Trước khi xuất phát, nàng chỉ chỉ vào căn nhà gỗ, tỏ vẻ nếu muốn xa nhà, trên người không mang theo gì sao được.
Bách Lý Kiêu thả nàng xuống dưới, sau đó nhìn nàng nhanh chóng quét tước nhà ở, gỡ chuông bạc ở cửa phòng, sửa sang lại hoa cỏ trong sân. Cuối cùng cầm một ít đồ cần dùng, rồi khóa cửa lại.
Tô Mã đứng trước sân nhà, trầm mặc nhìn thoáng qua căn nhà gỗ, âm thầm nói lời từ biệt.
Lúc nàng quay đầu lại, hốc mắt đỏ lên. Giống như không muốn hắn lo lắng, miễn cưỡng cười một chút.
Hắn biết nàng không nỡ, hắn nhấp môi, chần chờ mở miệng:
- Nơi khiến ta an lòng, tức là nhà.
Bách Lý Kiêu rất hiếm an ủi ai, vì vậy câu này nói ra cũng không đầu không đuôi. Nhưng Tô Mã lại nghe thấy chân thành tha thiết, vì thế hai mắt cong lên, tràn ngập ý cười.
Lúc này, hai người hai ngựa bắt đầu lên đường.
Hai thân ảnh thon dài dần dần biến mất trong núi, cuối cùng trùng hợp thành một điểm.
__________________________________
Tuy Khê Thủy thôn cách Biện Thành không xa, nhưng tới Lạc thành lại xa. Trên đường đi ngang qua vô số thôn xóm.
Bách Lý Kiêu không hỏi Tô Mã muốn ở nơi nào, chỉ hỏi nàng muốn hướng tới nơi như thế nào. Tô Mã tỏ vẻ có sơn có thủy, an tĩnh thanh thản là được.
Hắn suy nghĩ một lát, quyết định mang nàng đến suối nước cách đây sáu mươi dặm là Thanh Sơn thôn.
Tuy Truy Thiên Trục Địa là thần câu, nhưng vì Tô Mã bị thương ở chân, hai người di chuyển cũng không nhanh. Mới ra khỏi Biện Thành không lâu, liền có giọt mưa rơi xuống.
Bách Lý Kiêu nhìn sắc trời, quyết định cùng nàng tránh mưa.
Hai người miễn cưỡng ở trên núi tìm được một sơn động. Sơn động này nhỏ hẹp, hai người vẫn có thể xoay người, trong động khô ráo ấm áp, cũng có cỏ dại, như đã từng có lữ khách đi qua.
Bách Lý Kiêu nhặt cành khô nhóm lửa, Tô Mã thu thập một chút cỏ dại.
Cỏ dại ở đây rất khô ráo, có thể sử dụng lót chổ nằm qua đêm. Nàng mở ra bao nãi, lấy mồi lửa cùng một ít thức ăn.
Rồi lấy ra túi nước, còn có một bộ trường bào, bao nãi nho nhỏ như thế không ngờ lại ẩn giấu nhiều “Bảo vật” như vậy.
Bách Lý Kiêu đặt củi khô xuống đất, Tô Mã tiếp nhận, rồi múa tay tỏ vẻ muốn hắn mau vào động nghỉ ngơi, thương thế chưa lành, không nên đi ra ngoài.
Bách Lý Kiêu theo ý nàng ngồi xuống bên cạnh.
Tô Mã nhóm lửa, trong sơn động liền ấm áp. Tuy ánh lửa hơi nhỏ, nhưng ít ra tối nay sẽ không bị rét lạnh.
Nghĩ đến “Rét lạnh”, nàng hơi ngẩn ra.
Bách Lý Kiêu chịu không nổi giá rét...
Ngoài động mưa to tầm tã, Truy Thiên Trục Địa tắm mưa hí vang vui thích. Mà trong sơn động lại yên tĩnh không tiếng động.
Có gió lạnh cùng giọt mưa chảy vào cửa động.
Trong màu khói lửa, Tô Mã nhớ tới nguyên tác, nhớ chuyện Bách Lý Kiêu bị nội thương từ đầu đến cuối. Hắn tu luyện công pháp thượng thừa Huyền Sương Cấm Quyết, công lực càng cao thân thể càng chôn xuống một trái bom ẩn hình, tùy thời có thể dập nát gân mạch.
Trong nguyên tác lần đầu tiên bùng nổ, là đêm hắn bị hắc y nhân đả thương, sau đó vẫn luôn kéo dài. Công pháp này đông lạnh gân mạch của hắn, nhiễu loạn nội công, đánh sâu vào đan điền, khiến hắn bại trận ngay lúc tranh đoạt thần kiếm với Diệp Minh.
Ốm đau vẫn luôn tra tấn hắn, cho đến lúc hắn hoàn toàn nhập ma cũng chưa ngừng.
Chỉ là hắn có thể đánh bại Diệp Minh, cũng phải dựa vào cấm quyết này. Hắn làm theo cách trái ngược, không phá thì không xây được, lúc tẩu hỏa nhập ma cũng là lúc công lực tăng lên cực đại.
Có lẽ vì lúc nào cũng chịu đựng thống khổ cực đại, cho nên hắn mới trở nên thị huyết tàn nhẫn, mất lý trí.
Còn lúc hắn phát bệnh trong sơn động ở Phái Thành, chỉ là trùng hợp mà thôi.
Nàng còn nhớ rõ, lúc hắn phát tác, hốc mắt đỏ bừng, cả người run rẩy, như dã thú bị bỏ đói ba ngày ba đêm, một hai phải lột da ăn thịt.
Nghĩ đến đây, nàng theo bản năng sờ sờ vết thương trên cổ, vết thương đã kết vẩy mỏng. Đêm đó nàng bị hàm răng gặm cắn đau đớn cũng bị hơi thở phun đến nóng rực vẫn còn tàn lưu, lưu lại cũng chỉ khiến ngứa tâm can.
Tô Mã cẩn thận cầm trường bào muốn phủ thêm cho hắn. Lúc trường bào vừa mới bao trùm lên bả vai, cổ tay căng thẳng, nàng sợ hãi kêu một tiếng, thanh âm thanh thúy vừa lao ra khỏi miệng liền kịp thời biến thành tiếng khàn khàn.
Bách Lý Kiêu mở mắt, tuy ánh mắt thanh minh, nhưng đáy mắt có đỏ sậm hiện lên. Nhìn tay nàng cầm trường bào, khàn khàn mở miệng:
- Ta không sao.
Tô Mã chau mày, chỉ chỉ ngực của hắn, tỏ vẻ hắn còn thương tích trong người, không thể tùy ý.
Bách Lý Kiêu rũ xuống hàng mi, buông tay nàng.
Tô Mã phủ thêm áo choàng, lúc rời tay không cẩn thận đụng phải gáy hắn, có chút lạnh. Nàng hơi nhíu mày.
Bách Lý Kiêu hỏi:
- Sao không nghỉ ngơi?
Tô Mã chỉ chỉ thời tiết bên ngoài, tỏ vẻ lo lắng vết thương cũ của hắn sẽ tái phát.
Hắn quay đầu nhìn Tô Mã.
Hai người rất gần, gần đến nổi nghe được tiếng hô hấp. Ánh mắt hắn di chuyển nhìn lướt qua cổ nàng, nơi đó vẫn còn dấu răng.
Bách Lý Kiêu rũ mắt, hắn biết mình dùng bao nhiêu lực đạo, cũng là lần đầu tiên biết có người sẽ có da thịt non mềm đến thế.
Sau một lúc lâu, hắn hỏi lại:
- Ngươi cũng biết ta gặp hàn sẽ phát tác, không sợ ta thương tổn ngươi?
Tô Mã cười, nàng khẽ lắc đầu.
Cũng không biết là nói không sợ, hay là nói hắn sẽ không thương tổn nàng.
Nàng đi cạnh bao