Mặt trời lên cao, trong quán trà mọi người đều nói thao thao bất tuyệt về chuyện đăng đồ tử, mấy vị tiểu nương tử đi ngang qua vừa sợ lại vừa chán ghét phỉ nhổ.
Tô Mã nhìn về phía Bách Lý Kiêu. Thấy hắn cau mày, ánh mắt hơi trầm xuống.
Nàng cúi đầu, nước trà phản chiếu khuôn mặt ôn nhu, chỉ là cũng không biết là bị gió thổi lăn nước trà, hay là ảo giác, khóe miệng trên mặt nước hơi nhếch, mặt mày hơi cong, rõ ràng đôi mắt ôn nhu, lại tràn đầy giảo hoạt.
- Tiểu Lê.
Bách Lý Kiêu gọi nàng.
Tô Mã ngẩng đầu, mê mang nhìn hắn.
Bách Lý Kiêu do dự nói:
- Ngươi có...... Nguyện ý theo ta đi Lạc thành?
Tô Mã hơi mở to mắt, có chút kinh ngạc.
Bách Lý Kiêu dừng một chút, giải thích:
- Thanh Sơn thôn không an toàn, tuy Lạc thành rất nguy hiểm. Nhưng ta có thể bảo hộ ngươi một đoạn thời gian.
Tô Mã cúi đầu, giống như suy tư. Sau một lúc lâu nàng khẽ lắc đầu.
Bách Lý Kiêu nhíu mi, nàng đưa ngón tay, chấm nước trà viết lên bàn:
"Phiền toái."
Nàng nói để hắn hộ tống một đoạn đường đã rất phiền toái, nếu lại đưa đến Lạc thành, chuyện sau này khó khống chế. Nàng không muốn liên lụy đến hắn.
Nàng tỏ vẻ không có việc gì, cười trấn an nhìn hắn.
Bách Lý Kiêu rũ mắt, tuy nàng tươi cười, nhưng cẩn thận quan sát không khó phát hiện, tươi cười kia vô lực dẫn theo, tùy thời muốn rơi xuống.
Cổ tay áo khẽ nhúc nhích, đầu ngón tay phấn nộn đã rối rắm đến trắng bệch, lúc hắn nhìn chăm chú, ý cười trong mắt chậm rãi tiêu tán.
Bách Lý Kiêu hơi giật mình, thanh âm tựa như gió nhẹ nhàng đưa tới:
- Ngươi không cần lo lắng. Đây chuyện ta nên làm. Ta có trách nhiệm bảo hộ ngươi.
Nàng cúi đầu, đỏ mặt lên, cắn môi cúi đầu không lên tiếng.
Hắn vừa định nói chuyện, đột nhiên lữ khách vừa rồi khua môi múa mép quay đầu lại, cười nói:
- Tiểu nương tử, tướng công ngươi nói đúng, nơi này nguy hiểm như vậy, ngươi lưu lại làm gì, còn không nhanh đi cùng hắn. Lạc thành so với nơi này còn tốt hơn nhiều.
Nương tử? Tướng công?
Tô Mã bị mấy chữ này chấn kinh rồi, gương mặt nhiễm hồng, ánh mắt long lanh, ngượng ngùng như xuân thủy nhộn nhạo.
Bách Lý Kiêu yên lặng không nói.
Nàng đỏ mặt lắc đầu, mấy người kia nghĩ là nàng không muốn, vì thế ea sức khuyên bảo:
- Tiểu nương tử, ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy, lưu lại nơi này sẽ rất nguy hiểm a. Tướng công ngươi nói khẩn thiết như thế, ngươi nên cùng hắn đi đi.
Tô Mã nghe bọn họ nói, mặt càng ngày càng hồng.
Nàng nhìn về phía Bách Lý Kiêu, thấy hắn không lên tiếng, vì thế sốt ruột túm tay áo của hắn.
Chỉ là nàng càng sốt ruột, người khác càng cho rằng nàng quật cường, há miệng là “Tướng công”, ngậm miệng là “Nương tử”, khiến nàng xấu hổ muốn chui xuống bàn.
Lúc nàng gấp đến muốn khóc, Bách Lý Kiêu mở miệng:
- Lời này có lý, nơi này không thể ở lâu.
Có, có lý?
Là “Tướng công” có lý?
Hay là “Nương tử” có lý?
Tô Mã ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt không thể che dấu kinh ngạc.
Rồi nàng mơ mơ màng màng gật đầu, lại mơ mơ màng màng bị hắn kéo lên ngựa.
Một đường xóc nảy, nàng hoảng hốt nhìn bóng dáng của Bách Lý Kiêu, đến lúc đối phương xuống ngựa, vừa ngẩng đầu mới phát hiện, hai người đã tới Lạc thành.
Thôi tới đâu hay tới đó.
Bách Lý Kiêu giúp nàng xuống ngựa, nàng rũ hàng mi dài.
Bách Lý Kiêu nhìn sắc mặt nàng ửng đỏ, như không dám nhìn thẳng hắn, nghĩ là nàng bị phơi nắng thân thể không khoẻ, vì thế đưa cho nàng một túi nước:
- Vào thành là có thể nghỉ ngơi. Chỉ là ác tặc kia có thể len lỏi trong thành, ngươi không thể tùy ý đi lại.
Tô Mã lấy lại tinh thần, tiếp nhận túi nước, khẽ gật đầu.
Nước mát lạnh chảy vào trong bụng, nàng muốn hỏi gì đó, vẫn mím môi.
Bách Lý Kiêu phát hiện nàng khác thường, hỏi:
- Lo lắng Lạc thành có đăng đồ tử?
Tô Mã lắc đầu.
Bách Lý Kiêu nhíu mày:
- Hay là thân thể không khoẻ?
Tô Mã vẫn lắc đầu, đầu ngón tay xanh nhạt rối rắm mà nhéo túi nước, sau một lúc lâu vẫn không dám ngẩng đầu.
Bách Lý Kiêu linh quang chợt lóe, liền hiểu, lần đầu tiên, ngữ khí có chút đình trệ:
- Thì ra là để ý lời những người đó nói…
Tô Mã cắn cắn môi, đầu cúi càng thấp
Bách Lý Kiêu biết nàng tâm tư lả lướt, sẽ để tâm những lời đám người đó nói.
Hắn lại không để ý đến loại hiểu lầm này, quan hệ ra sao, bị người khác hiểu lầm thế nào, tất cả đều là tục trần, đối với hắn mà nói không hề bị ảnh hưởng.
Chỉ là nhìn nàng để ý như thế, mới biết lời này rất ảnh hưởng tới nữ nhân.
Hắn vừa muốn giải thích, lại cảm thấy nói ra như giấu đầu lòi đuôi, càng khiến mất tự nhiên. Vì thế nhẹ giọng nói:
- Người khác nói thế nào, nếu vì an toàn, không cần để ý.
Nói xong, hắn cảm thấy những lời này có chút nghĩa khác, khẽ nhíu mi, lại không nói nữa.
Tô Mã nhìn hắn một cái, nhấp môi cười.
Lạc thành phồn hoa thế này Phái thành sao có thể so sánh, vừa vào cửa thành con đường rộng lớn, trên đường đầy cửa tiệm tiếng rao hàng không dứt. Hai bên đường bày đầy ắp hàng hóa, hương cơm bay bốn phía. Chỉ là ở trên đường trừ những nữ tử giang hồ che mặt ra, rất ít có nữ tử nhân gia nào đi dạo.
Hai người vào một khách điếm, Tô Mã đi vào liền cảm giác ánh mắt mọi người đều tập trung về phía nàng.
Ánh mắt mang theo kinh ngạc cảm thán, lại không dâm loạn, thậm chí còn có một tia...Đáng thương?
Tô Mã không rõ, không khỏi rụt người núp phía sau Bách Lý Kiêu.
Có một bàn tay cầm chặt cổ tay của nàng, Tô Mã ngẩng đầu, liền nhìn thấy sườn mặt lạnh nhạt của Bách Lý Kiêu.
Nhưng lực đạo có độ cung, còn mang theo độ ấm.
Mọi người thu ánh mắt, nàng khẽ nhấp môi cười.
Bách Lý Kiêu cùng nàng đi đến trước quầy, thanh âm trầm thấp:
- Hai phòng.
Lão bản nghe vậy liền ngẩng đầu, nhíu mày đánh giá hai người:
- Nhị vị là phu thê?
Tô Mã lấy lại tinh thần, sắc mặt đỏ lên, theo bản năng nhìn về phía Bách Lý Kiêu. Đối phương không nói gì. Cũng may đã trải qua chuyện ở quán trà, nàng cũng không ngượng ngùng như trước, vì thế khẽ lắc đầu.
Lão bản “A” một tiếng:
- Vậy không ổn. Gần đây trong Lạc thành đột nhiên xuất hiện dâm tặc, chuyên môn khinh bạc nữ tử đàng hoàng. Ta thấy cô nương thanh lệ thoát tục, sẽ khiến dâm tặc kia nhớ thương. Cho nên muốn giúp nhị vị chuẩn bị một gian phòng, để nhị vị có thể chiếu ứng lẫn nhau. Nếu nhị vị không phải...
Vừa nghe đến “Dâm tặc”, Tô Mã khẽ co rúm lại.
Chỉ là dù có sợ hãi, nàng cũng không thể khó xử Bách Lý Kiêu. Huống chi nàng tin tưởng bản thân sẽ không gặp xui xẻo như thế.
Vì thế nàng vẫn kiên trì muốn hai