Tay khẽ run rẩy thò về phía Bách Lý Kiêu.
Cũng không biết là ảo giác hay thế nào, nàng cảm giác hắn hô hấp đình trệ trong chớp mắt.
Sao có thể? Nàng cẩn thận quan sát hắn, Bách Lý Kiêu vẫn nhắm mắt, như đang nhập định không hề nhúc nhích, chỉ có gió nhẹ phất qua, khiến hàng mi dài hơi hơi rung động.
Thoạt nhìn không có vẻ muốn tỉnh, Tô Mã thở nhẹ một hơi.
Nếu hắn biết nàng muốn làm gì, nhất định sẽ cho nàng một chưởng, sao có thể bất động?
Cho nên nhất định là ảo giác...
Tô Mã tự an ủi chính mình, rồi lại vươn tay, rồi lại dừng lại.
Nàng quá lạnh, nếu thật sự vươn tay tới ngực hắn, nàng sẽ không tùy tiện dán tay, nhất định sẽ đem cả người chui vào lòng hắn, hấp thu một chút ấm áp, dù biết sẽ bị hắn dùng ánh mắt lạnh băng nhìn nàng, thì nàng vẫn muốn tới gần...
Nghĩ lại thân thể hắn lạnh băng, vẫn nên thôi đi.
Tô Mã thở dài, lưu luyến lùi ngón tay.
Chỉ là vừa định thu hồi lại, đột nhiên cảm thấy đầu ngón tay ấm áp.
Nàng sửng sốt, theo bản năng mà ngẩng đầu.
Bách Lý Kiêu chậm rãi mở mắt, ánh mắt mát lạnh, không có nửa điểm mơ hồ.
Tô Mã lập tức luống cuống.
Nàng còn chưa có làm gì, sao hắn tỉnh lại? Thấy hắn nắm tay nàng, nàng lại nghĩ đến lúc ở Phái thành, lúc nàng đổ nước cho hắn tắm, lúc ấy nàng nghĩ hắn động tâm với nàng, vì vậy lúc bị bại lộ thân nữ tử cũng rất đắc chí, không ngờ lại bị hắn dùng nhất chiêu vặn gãy cổ.
Hiện tại nàng vẫn còn giá trị lợi dụng, dù chỉ có đôi mắt mà thôi, hắn sẽ không giết nàng, nhưng hiện tại hắn nắm cổ tay nàng, có khả năng sẽ bị bẻ gãy!
Nàng rụt cổ:
- Công tử, ta chỉ muốn thử xem ngươi ngủ hay không ngủ...
Bách Lý Kiêu trầm mặc, hắn rũ mắt nhìn đầu ngón tay của nàng.
Đầu ngón tay bị gió lạnh đông lạnh đến ửng đỏ, bị hắn nắm chặt trong tay, như hoa lê hộc ra nhụy, cẩn thận mà rùng mình.
Nàng cười ngượng ngùng:
- Nếu ngươi tỉnh, vậy, tốt rồi.
Nàng định rút tay về, dùng một chút lực lại không thể rút lại.
Hắn nắm chặt tay nàng, trong nhiệt độ cơ thể, tay nàng dần dần ấm lại, như một khối băng tan chảy trong tay hắn, ở trong mềm mại ấm áp, lại có ảo giác lưu luyến.
Nàng sửng sốt:
- Công tử..
Bách Lý Kiêu chớp mắt, buông tay nàng ra, hắn đứng dậy.
- Đi thôi.
- Phải đi?
Tô Mã lảo đảo đứng lên.
Nàng ngồi ở chổ này nửa ngày, vừa đứng lên liền cảm giác cả người đau nhức.
Hắn xoay người, kéo áo choàng xuống, ném về phía nàng:
- Sắc trời đã tối, thời gian không đợi người.
Tô Mã luống cuống tay chân tiếp nhận áo choàng:
- Nhưng làm sao đi ra ngoài?
Bách Lý Kiêu nhắm mắt:
- Nghe gió đoán vị.
Tô Mã đối với Bách Lý Kiêu có một loại tín nhiệm mù quáng, hắn nói cái gì chính là cái đó, nên nàng cũng không hỏi hắn nghe như thế nào, nghe ra cái gì, liền nói:
- Ngươi nói đi như thế nào liền đi như thế nấy.
Bách Lý Kiêu định bước đi, lại dừng lại, sau đó quay đầu lại nhìn nàng.
Tô Mã bị hắn nhìn có chút sửng sốt, thầm nghĩ không lẽ hắn nhớ chuyện vừa rồi định lôi chuyện cũ ra hỏi nàng, vừa rồi nàng chưa làm gì mà.
Ánh mắt Bách Lý Kiêu nhìn áo choàng trong tay nàng, Tô Mã thử đưa qua:
- Ngươi muốn xuyên?
Bách Lý Kiêu không nói.
- Hay là...Muốn ta ném đi?
Bách Lý Kiêu vẫn không nói.
Tô Mã nhìn hắn, lại nhìn áo choàng trên tay, tuy trong lòng thật sự không muốn nghĩ tới hướng kia, nhưng vẫn có một cổ xúc động khiến nàng hỏi ra lời:
- Chẳng lẽ ngươi muốn ta xuyên?
Bách Lý Kiêu nói:
- Nếu ngươi muốn cầm cùng được.
Tô Mã sửng sốt, vui vẻ khoác lên người, vẫn không quên chiếm tiện nghi:
- Ta biết ngươi đau lòng ta.
Bách Lý Kiêu không nói, hắn xoay người bước đi.
Tô Mã bước nhanh đuổi kịp, lúc này nàng thấy sắc mặt Bách Lý Kiêu lạnh băng, lại không phải sợ như những lần trước.
Hơn nữa cũng không biết có phải nàng thấy ảo giác hay không, nàng cảm thấy hắn bước đi có chút vội vàng, như chạy trốn.
Nàng vội bước nhanh đuổi theo hắn:
- Công tử, vừa rồi ngươi thật sự sợ ta lạnh, cho nên nhường áo choàng cho ta xuyên.
Bách Lý Kiêu nhấp môi, nghiêng đầu tránh nàng tiếp cận.
Tô Mã không từ bỏ:
- Lần này ngươi đừng nghĩ lại có lệ với ta, ta ở chỗ này trông mong ngươi nửa ngày, sắp bị đông chết, sao một câu quan tâm an ủi cũng không chịu nói?
Bách Lý Kiêu rũ mắt đi về phía trước, ánh mắt lãnh đạm.
Tô Mã kéo áo choàng vây kín người, có lẽ thân thể ấm một chút, lá gan sẽ lớn lên:
- Rõ ràng ngươi đau lòng ta, sao lại không thừa nhận?
Nàng chỉ thuận miệng nói ra, nhưng càng nói càng cảm thấy chính là như vậy, trước mắt sáng ngời, nghĩ mấy ngày nay đủ loại chuyện xảy ra, càng nghĩ càng thấy lý lẽ là như vậy.
Trên đường tới Phong thành, hắn đột nhiên thay đổi thái độ với nàng, còn dùng hết bạc trong người chuộc lại khăn tay cho nàng, vừa rồi còn cho nàng mượn áo choàng, này không phải động tâm thì là cái gì?
Chỉ là nam nhân động tâm sẽ lãnh đạm như vậy sao?
Tô Mã hồi tưởng những lần làm nhiệm vụ công lược, bất luận là vai chính hay là vai ác, người nào động tâm với nàng mà không đi theo làm tùy tùng, hận không thể quan tâm nàng đủ điều, nào có ai giống như hắn chợt lạnh chợt nóng, thậm chí một nụ cười cũng không cho nàng?
Chỉ là nghĩ tới tính cách của Bách Lý Kiêu, cũng chẳng có gì lạ.
Nếu hắn giống những người đó, nàng đã không cần chết nhiều lần như vậy, cũng sẽ không đem tất cả tinh lực đặt lên người hắn, thậm chí liên tiếp đánh vỡ nguyên tắc của chính mình, còn...
Tóm lại, Bách Lý Kiêu tính cách thay đổi thất thường, hắn làm như vậy có thể là động tâm, cũng có thể là cố ý thiết hạ bẫy rập.
Nàng phải càng thêm cẩn thận, nhưng vuốt áo choàng trên người, lại có một loại xúc động muốn đánh vỡ nồi niêu:
- Công tử, ngươi thừa nhận đi, có phải động tâm với ta?
Bách Lý Kiêu không nói, Tô Mã lại nói:
- Ta biết ngươi vì mặt mũi sẽ không chịu nói.
Thật ra cái này cũng không có gì, ngươi không nói, ta nói thay ngươi.
Nàng khụ một tiếng:
- Lúc ấy ở Vô Thượng Phong, ngươi đối với ta là nhất kiến chung tình, lần thứ hai gặp mặt liền tái kiến khuynh tâm, nhưng ngại người khác ở đây, kéo không được mặt mũi vì thế giả ý để cho người khác dẫn ta đi.
Nàng nói " dẫn" thật ra là bị "kéo" ra ngoài, một đoạn bị ghét bỏ này vào miệng nàng lại điểm tô cho đẹp, biến thành vở kịch Bách Lý Kiêu ngạo kiều động tâm.
Nàng từ Vô Thượng Phong nói đến Phong thành:
- Ngươi lại chuộc khăn cho ta, lại cho ta áo choàng, không phải động tâm thì là cái gì?
Từng cọc từng cái, nàng càng nói càng nhanh, càng nói càng lớn tiếng, Bách Lý Kiêu còn chưa tin, nàng đã sắp tin rồi.
Hắn dừng lại, nhíu mi:
- Hồ ngôn loạn ngữ.
Tô Mã vừa muốn phản bác, đột nhiên hắn xoay người, điểm á huyệt của nàng.
- Ta sắp vào trận, chớ có nhiều lời.
Tô Mã có miệng không thể nói, sắc mặt nghẹn đến mức ửng đỏ.
Nàng nghĩ thầm người này có thể tâm động với nàng mới lạ, có ai đối đãi thô lỗ với nữ nhân âu yếm?
Nàng nhìn khuôn mặt hắn đạm mạc, càng thêm tức giận bất bình, người này lúc nào cũng dùng loại biểu tình này, chẳng lẽ không có lúc tiếng lòng rối loạn sao?
Bách Lý Kiêu không biết Tô Mã đang chửi