Sau khi ra khỏi đào viên, Bách Lý Kiêu định giải huyệt cho Tô Mã, đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay trống không.
Hắn nhíu mày, quay lại phía sau, không thấy Tô Mã đâu.
Hắn theo bản năng đi về phía trước một bước:
- Tô Yêu!
Trong chốc lát, trước mắt không phải sơn cốc quen thuộc, mà biến thành ngọn núi lạnh lẽo thấu xương.
- Quỳ xuống!
Một tiếng quát giống như tiếng sấm vang trong đỉnh đầu, cùng lúc đó đầu gối đau xót, đột nhiên quỳ rạp xuống đất.
Dưới gối là ngọc thạch giống như huyền băng ngàn năm ngưng kết, mang theo hàn khí thấu xương phủ quanh thân, hắn cúi đầu, thấy cánh tay thon dài trở nên gầy nhỏ, trừ cái này ra, mọi vật trong tầm mắt đều biến đại.
Đây là nơi nào?
Nơi này là Vô Thượng Phong.
Hắn là ai?
Hắn là Bách Lý Kiêu lúc còn nhỏ.
Phong tuyết như đao cắt qua người, tùy theo mà đến, còn có nội lực hàn băng hùng hậu, Bách Lý Kiêu muốn giơ tay ngăn trở, lại ngẩn ra.
Cổ hàn khí trong nháy mắt xông đến trước mặt, hung hăng nện vào người hắn, hắn không kêu một tiếng, hờ hững chống chịu.
Thanh âm kia lạnh nhạt nói:
- Ngươi có biết sai?
Sắc mặt Bách Lý Kiêu trắng bệch, bướng bỉnh ngẩng đầu:
- Hài nhi không biết sai ở đâu! Ta chỉ hỏi về mẫu thân mà thôi, thiên hạ có nhi tử nào không thể hỏi về mẫu thân?
- Ta không cho ngươi hỏi thì ngươi không thể hỏi!
Thanh âm kia rít gào truyền đến:
- Ngươi còn muốn hỏi thì quỳ thêm một ngày!
Bách Lý Kiêu kiên trì nhìn về phía đại điện dữ tợn kia, nói:
- Hài nhi không sai.
- Quỳ thêm một ngày!
Hắn cúi đầu, nhìn gạch chiếu ánh trăng lạnh băng, băng sương ngưng kết, chậm rãi hòa tan.
Một ngày mới bắt đầu, hắn quỳ một ngày một đêm.
Buổi tối, thanh âm kia lại hỏi:
- Có biết sai?
Hai chân Bách Lý Kiêu chết lặng, mất đi tri giác, sống lưng vẫn thẳng tắp, bên môi chảy ra tơ máu:
- Hài nhi không sai.
Hắn vừa dứt lời, đột nhiên có một đạo hắc ảnh vọt lại đây, phụ thân hắn Bách Lý Nhất Hải trừng mắt đỏ tươi, gầm lên:
- Ngươi dám tranh luận với ta.
Trong lòng Bách Lý Kiêu không biết vì sao, tức giận lại mọc lan tràn:
- Hài nhi vẫn chưa tranh luận, chỉ nói suy nghĩ trong lòng.
Bách Lý Nhất Hải cười ba tiếng:
- Ha, ha, ha, chi tử ngỗ nghịch như thế, ta lưu ngươi lại làm gì?
Vừa dứt lời, hắn phất tay, phong tuyết như ác long rít gào, đánh úp về phía Bách Lý Kiêu.
Thấy hắn sắp chịu một chưởng, Bách Lý Kiêu đột nhiên nâng mắt, cánh tay gầy yếu dễ dàng chế trụ tay đối phương.
Bách Lý Nhất Hải sửng sốt.
Bách Lý Kiêu chậm rãi đứng lên, thân hình trong nháy mắt lớn lên, thậm chí là từ trên cao nhìn xuống đối phương:
- Ta đã không còn là ta năm đó, ngươi bại lộ quá sớm.
Sắc mặt Bách Lý Nhất Hải thay đổi, Bách Lý Kiêu dùng một chưởng đánh tan đối phương.
Chỉ một thoáng, tất cả sự vật giống như vệt nước rút về phía sau, Bách Lý Kiêu nhíu mày, hắn nhẹ nhàng hít một hơi, còn chưa chờ nội lực bình phục, cảnh tượng trước mắt lại biến đổi.
Lúc này vẫn ở Vô Thượng Phong, chẳng qua là ở sườn núi.
Gió mạnh phần phật, hắn đứng giữa mọi người, nhìn ngàn vạn người giơ kiếm chỉ về phía hắn, hắn mặt mày lạnh lẽo, hờ hững chống đỡ.
Diệp Minh bắt Cung Thúc, cười nói:
- Bách Lý Kiêu, ngươi nhìn xem ai ở trong tay ta, còn không thúc thủ chịu trói!
Bách Lý Kiêu xoay người, Từ Tư Tư đứng bên cạnh Diệp Minh, nhìn hắn cầu xin:
- Bách Lý Kiêu, ngươi buông kiếm đi, ngươi không còn đường lui!
Cung Thúc vẩn đục hai mắt tràn ra nhiệt lệ, hắn run rẩy môi khô quắt:
- Thiếu chủ!
Hắn nhìn sắc mặt Cung Thúc thống khổ, theo bản năng đi về phía trước:
- Cung Thúc!
Cung Thúc phun ra một búng máu, gian nan mở miệng:
- Thiếu chủ, từ bỏ đi! Vô Thượng Phong đã không còn ai.
Bách Lý Kiêu quay đầu lại, thấy thi thể chúng phong chồng thành ngọn núi ở phía sau, tàn chi đoạn tí rơi rụng chung quanh, màu đỏ tươi tụ tập thành sông, chảy tới chân hắn.
Hắn nhìn chằm chằm huyết hà (sông máu) trên mặt đất, nhìn nó ào ạt lưu động, cuối cùng như chảy vào mắt hắn, khiến hai tròng mắt nhiễm màu đỏ tươi:
- Các ngươi muốn chết.
Diệp Minh cười lớn một tiếng:
- Muốn chết chính là ngươi!
Nói xong, hắn giơ tay trong nháy mắt chặt đứt một cánh tay