- Thần kiếm? Nó là thần kiếm?
Có người sợ hãi kêu ra tiếng, Bách Lý Kiêu nhìn thần kiếm trong tay chấn động không ngừng, nghĩ đến một sự kiện.
Thần kiếm có thể thành, cần trải qua một bước quan trọng nhất...
Người sống tế kiếm.
Là ai nhảy vào địa ngục đúc kiếm, là ai đem huyết nhục bám vào thân kiếm?
Hắn không dám nghĩ tiếp, chỉ có thể khống chế cảm xúc không ngừng trầm xuống, đi tới phương hướng mà thần kiếm bay tới.
Đi vào tẩm điện, nhìn phòng bị chia năm xẻ bảy, sàn nhà nứt ra một cái động, ngọn lửa hừng hực bỏng cháy lóe ra, như cửa vào địa ngục.
Hắn nắm chặt thần kiếm nhảy xuống dưới, ngọn lửa tiếp xúc với mũi kiếm tự động tách ra, dưới mặt đất, hắn liếc mắt một cái liền thấy Cung thúc quỳ rạp xuống đất, còn có Ngô Dụng.
Ngô Dụng ánh mắt tan rã, ngã ngồi trên mặt đất, Cung thúc rúc trong góc tường, hai mắt rưng rưng, hồ ngôn loạn ngữ.
Hắn thấy Cung thúc bình yên vô sự, theo bản năng thở nhẹ một hơi.
Chỉ là trong nháy mắt, hắn như ý thức được gì đó, trong ngực không còn, như bị đào đi một khối, gió lạnh vô tận gào thét, khiến đầu ngón tay lạnh đến phát run.
- Cung thúc, Tô Yêu có tới nơi này?
Nghe danh này, Cung thúc thần sắc run lên, hắn hé miệng khàn khàn kêu vài tiếng, lại không phát ra một chút thanh âm.
Bách Lý Kiêu gắt gao nhìn chằm chằm Cung thúc:
- Cung thúc, ta hỏi ngươi một lần nữa, Tô Yêu, có tới nơi này?
Cung thúc run rẩy cánh môi khô quắc, hắn thở hổn hển, gào ra tiếng:
- Đều là ta sai! Đều là ta sai! Thiếu chủ, ngươi giết ta đi!
Bách Lý Kiêu không để ý hắn khóc kêu, gần như cố chấp hỏi đối phương:
- Tô Yêu có tới nơi này?
Cung thúc run rẩy nâng mắt, không lắc đầu cũng không gật đầu, chỉ có thể phát ra thanh âm nức nở.
Bách Lý Kiêu nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt đã đỏ:
- Cung thúc, ngươi nói chuyện!
- Nàng đã tới! Đã tới!!
Ngô Dụng như bị kích thích, đột nhiên che đầu thét chói tai:
- Nàng đã tới nơi này!
Bách Lý Kiêu túm chặt cổ áo của hắn:
- Nàng đã tới? Lúc nào?
Ngô Dụng bị nghẹt thở sắc mặt đỏ lên, vừa khóc vừa nói:
- Vừa rồi, ở bên lò đúc!
Ầm ầm một tiếng, như có gì đó vù vù bên tai, thanh âm cực hạn mà lại sắc nhọn giống như dây thừng, hung hăng siết chặt cổ Bách Lý Kiêu, xoắn chặt khí quản, khiến hắn không thể hô hấp, trước mắt đen nhánh một mảnh.
Sau một lúc lâu, hắn mới hỏi:
- Ngươi nói cái gì?
Ngô Dụng mặt đầy nước mắt nước mũi, nói:
- Ở, ở bên lò đúc, vừa rồi, nàng vừa nhảy vào…
Bên tai vù vù cất cao, như gió núi gào thét, lại như lệ quỷ kêu rên, Bách Lý Kiêu chậm rãi quay đầu, không nghe thấy bất luận cái gì, chỉ có thể mờ mịt nhìn Cung thúc chảy nước mắt quỳ lạy dập đầu với hắn:
- Thiếu chủ, là ta không tốt! Là ta sai, nếu không phải ta nàng sẽ không lấy thân tế kiếm a!
Quanh thân không khí không còn, như có người hủy diệt sự sống, hắn không nhìn Ngô Dụng mặt đầy nước mắt, cũng không nghe tiếng Cung thúc khóc kêu.
Trong tĩnh mịch cùng hư vô, lặp đi lặp lại một sự kiện:
“Tô Yêu nhảy vào lò luyện kiếm.”
Nàng nhảy vào lò đúc mà hắn chạm vào một chút đã là máu tươi đầm đìa.
Một người sợ đau như vậy, lại vì hắn nhảy vào lò luyện kiếm.
Hắn theo bản năng nhìn thần kiếm trong tay, thân kiếm vù vù, không biết từ khi nào lòng bàn tay nắm chặt chuôi kiếm đã chảy máu, theo thân kiếm uốn lượn xuống.
Không, hắn không tin.
Ký ức của hắn còn dừng ở Liệt Hỏa sơn trang, hắn còn nhớ nàng ủy khuất rơi nước mắt, còn nhớ nàng an tĩnh ngủ an, còn nhớ nàng phun ra hơi thở mang theo mùi rượu.
Hắn đáp ứng nàng, hôm sau sẽ mang nàng hồi Vô Thượng Phong, nhưng hiện tại hắn đã ở Vô Thượng Phong, sao nàng có thể không còn nữa?
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn lò đúc cháy đến đỏ bừng, hai tròng mắt như bị ngọn lửa bỏng cháy, khô cạn chỉ còn lại máu tươi.
Hắn không tin!!!
Cắn răng một cái, đột nhiên xông lên, Cung thúc như nghe thấy hắn không thích hợp, theo bản năng ôm trụ hắn:
- Thiếu chủ, ngươi chớ có tiến lên, lò đúc này quá nguy hiểm! Dù ngươi có ném lò đúc đi, nàng cũng không trở lại!
- Ta không tin nàng ở chỗ này.
Bách Lý Kiêu cắn răng, mỗi chữ như khấp huyết:
- Rõ ràng lúc ta hôn mê vẫn có thể cảm nhận được nàng, rõ ràng vừa rồi ta còn có thể nghe nàng nói chuyện với ta…
Cung thúc lắc đầu:
- Thiếu chủ, đừng tìm, đừng tìm nữa.
Ngươi cẩn thận ngẫm lại, nơi này trừ ta cùng nàng ra còn có ai có thể vì ngươi nhảy vào lò luyện kiếm?
Những lời này như cọng rơm cuối cùng, hoàn toàn đánh bại Bách Lý Kiêu.
Hắn ho ra một búng máu, dưới chân mặt đất như vực sâu, chậm rãi cắn nuốt hắn, từ bàn chân đến đầu ngón tay, lại đến trái tim, buồn đau khiến hắn chết lặng, bài trừ tất cả cảm xúc.
Bừng tỉnh lại, nhớ ngày ở Lạc thành, hắn cũng như vậy nhìn Tiểu Lê chết đi, lúc này đây, nàng lại vì hắn mà chết, thi cốt vô tồn.
Rốt cuộc hắn còn hại nàng chết vài lần?
Dưới chân đột nhiên vướng víu, như dẫm phải thứ gì, chậm rãi nâng chân lên, ở dưới ánh lửa phản chiếu màu vàng.
Hắn nhặt lên, đó là một thỏi vàng.
Cung thúc vẫn còn nghẹn ngào:
- Thiếu chủ, ngươi đừng quá thương tâm, trước khi Tô cô nương đi đã nói rất nhiều với ta, nàng nói muốn ta phải sống, muốn ta tiếp nhận trừng phạt…
Nhưng giờ này khắc này, Bách Lý Kiêu đã không nghe được gì nữa.
Thỏi vàng ở trong tay hắn yên lặng tỏa sáng, linh hồn của hắn chợt đau xót, như bị người dùng tay lôi kéo, ném tới một thời không khác.
Trước mắt hắn là một mảnh mê mang, ở trong mông lung, đột nhiên thấy một đôi mắt tròn to, đôi mắt này giảo hoạt nhìn hắn, cùng cánh môi nhỏ, một lần lại một lần gọi hắn:
"Công tử."
"Công tử, ngươi ăn điểm tâm ngọt sao?"
"Công tử, tân hoa khôi thật khó coi.
"Công tử, kỳ thật ta…"
"Công tử, công tử, công tử!"
Chỉ chớp mắt, cặp kia mắt tròn kia đột