- Có phải đại nhân nhìn nhầm không? Hay tối qua ngài say rượu, nhần con giun thành hạ nhân.
Sư gia cẩn thận từng li từng tí mà nói.
- Không, sẽ không, bản quan tuyệt đối không nhìn lầm, dù hôm qua bản quan say rượu nhưng không quá say, bản quan còn nhớ đám hạ nhân kia có chủ nhân, chủ nhân của bọn họ là đồng môn cũ của bản quan…. Hình như, để bản quan nhớ lại, đúng rồi, gọi là Triệu Cảnh, đúng, đúng, đúng, là Triệu Cảnh.
Lưu huyện lệnh vỗ đầu một cái, cuối cùng cũng nhớ ra:
- Chính là Triệu Cảnh thi tú tài chung với ta năm đó, xếp hạng trên ta.
Sư gia khóc không ra nước mắt:
- Đại, đại nhân, ngươi đừng dọa tiểu nhân, không phải trước kia ngài nói trên đường nhậm chức Triệu Cảnh đã mất rồi ư? Đại nhân còn viết văn tế ấy, chẳng lẽ ngài quên rồi.
- Chết, chết rồi?
Lưu huyện lệnh bị nhắc bỗng nhiên nhớ lại, đúng là Triệu Cảnh chết rồi. Nhưng nếu hắn đã chết thì người ông thấy hôm qua là ai?
Sư gia chợt nói nhỏ:
- Nghe nói trước kia khi Triệu Cảnh tới huyện Quách Bắc nhậm chức, lúc đi ngang con sông lớn đã trượt chân rơi xuống nước, tuy cứ lên kịp thời nhưng bệnh không khỏi, qua vài ngày liền mất, chẳng lẽ đại nhận gặp phải linh hồn của Triệu Cảnh.
Lúc này sắc mặt Lưu huyện lệnh tái đi vài phần, cảm thấy toàn thân lạnh như băng.
Một tháng nay ông ta ở chung một chỗ với quỷ hồn?
Chẳng trách từ trước tới nay luôn có cảm giác lành lạnh trong người, không thấy ấm áp chút nào, chỉ sợ ban đêm ông ta ngủ cùng giường với quỷ hồn không chừng.
- Đại nhân, ngài không có sao chứ.
Sư gia thấy Lưu huyện lệnh thất thần, lay nhẹ.
- Không, không việc gì, bản quan không sao.
Lưu huyện lệnh lấy lại tinh thần, hít thở sâu vài hơi mới bình tĩnh lại.
- Đại nhân, vậy còn tìm lại đồ đã mất không? Nếu là bị quỷ hồn lấy đi, chúng ta có thể tìm bà đồng Vương giúp đỡ, hiện tại bà ta đang bị giam trong nha môn.
Sư gia nói.
- Không, không tìm, nếu thật là Triệu Cảnh lấy thì cho hắn đi, khi còn sống hắn ta nghèo khó, vất vả lắm mới được nhậm chức, kết quả bệnh chết giữa đường, bản quan là người niệm tình cũ, chỉ là
đồ dùng bình thường, cho hắn ta đi.
- Quả đúng là quỷ thần gây nên, hẳn đồng môn trước kia của đại nhân là người có phẩm đức cao thượng, dù huyện nha bị mấy không ít đồ thì về sau mua thêm là được, tiền tài lại chẳng mất gì, những thứ mất đi đều là đồ cũ trước khi đại nhân chuyển tới.
Lưu huyện lệnh nghe vậy cảm thấy không sai. Một tháng nay tài sản ông ta vơ vét được chẳng mất đồng nào. Vẫn là Triệu Cảnh nhân nghĩa, không lấy hết.
- Đại nhân, không xong rồi, việc lớn không tốt.
Cùng lúc đó, một nha dịch vội vàng chạy tới, la hét hô.
- Bản quan vẫn tốt đây, hô to gọi nhỏ ra thể thống gì.
Lưu huyện lệnh bị làm phiền liền nóng nảy quát.
Nha dịch kia kinh sợ:
- Là, là, là, tiểu nhân miệng rộng, xin đại nhân thứ tội, đại nhân, trong huyện nha xảy ra chuyện rồi.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Lưu huyện lệnh hỏi.
- Đêm qua, đêm qua, bà đồng Vương, Vương chết bất đắc kỳ tử.
Nha dịch chắp tay nói, lại len lén nhìn thoáng qua sắc mặt Lưu huyện lệnh.
Thần sắc Lưu huyện lệnh lập tức âm trầm:
- Chết rồi? Đang êm đẹp sao lại chết?
- Này, tiểu nhân chắc chắn, ngỗ tác đã khám nghiệm và xác nhận.
Nha dịch nói.
- Bà đồng Vương đã chết, chuyện Lý Đại Phú coi như treo, hôm nay vừa vặn công công khai thẩm tra Lý Đại Phú.
Sư gia thấp giọng nói.
Đương nhiên Lưu huyện lệnh hiểu rõ vấn đề này, ông ta bèn phân phó:
- Theo bản quan tới đại đường, bản quan muốn đích thân thẩm vấn ngỗ tác, xem xem có phải Lý gia phái người tới giết bà đồng Vương diệt khẩu hay không.