Thế nhưng khi Lưu huyện lệnh vào tới đại đường, ông ta liền thấy thi thể bà đồng Vương nằm trên đại sảnh, phía trên được phủ vải trắng, bênh cạnh là một vị ngỗ tác đang đứng chờ.
- Ngỗ tác, nói cho bản quan biết, đến cuối cùng bà đồng chết thế nào, có phải bị người ám sát không?
Lưu huyện lệnh ngồi trên chủ vị quát.
Lão ngỗ tác quỳ xuống:
- Bẩm đại nhân, cái chết của bà đồng vô cùng kỳ quặc, với kinh nghiệm những năm nay của tiểu nhân, bà đồng Vương đã chết từ ba ngày trước, tối hôm qua thi thể đã nổi thi ban, nếu bà ta chết vào hôm qua, thi ban không nổi nhanh như vậy được, hơn nữa tiểu nhân nghe người thuật lại, đêm qua bà đồng Vương không ngừng kêu la trong phòng, cứ như đang chém người nào đó vậy.
- Đó là người Lý gia phái tới đúng không?
Lưu huyện lệnh vội vàng nói.
- Không, không phải, đêm qua bà đồng chỉ ở một mình, không có người ngoài trong phòng, vì sai dịch nghe được động tĩnh mới tới đó xem.
Ngỗ tác nói.
- Người đó là ai? Truyền cho hắn đến.
Lưu huyện lệnh nói.
Chỉ chốc lát, một cái nha dịch liền tiến vào.
- Tiểu nhân là Vương Xuyên, gặp qua đại nhân.
Vương Xuyên cung kính quỳ xuống dập đầu.
- Nói, hôm qua bà đồng chết thế nào.
Lưu huyện lệnh hỏi.
Vương Xuyên đáp:
- Bẩm đại nhân, vào giữa đêm, đột nhiên trong phòng bà đồng Vương truyền tới tiếng động lớn, còn có tiếng đánh nhau, tiểu nhân không yên lòng nên tới nhìn thử, có điều tiểu nhân chỉ thấy bà ta một mình khoa tay múa chân trong phòng, vung tay đánh không khí, căn bản không có người.
- Tiểu nhân nghĩ bà ta thi triển tà thuật gì đó nên không quản nhiều, nào biết trước khi gà gáy, trong phòng bà đồng Vương không còn động tĩnh gì, chờ tới khi tiểu nhân tới kiểm tra, bà ta đã nằm trên đất không động đậy.
- Nói vậy là vụ án không có đầu mối.
Bỗng nhiên Lưu huyện lệnh vỗ đường mộc:
- Mấy tên phế vật có người ăn gì mà lớn lên thế, chỉ một phụ nhân cũng canh không được, đấy chính là nhân chứng trọng yếu chỉ tội Lý Đại Phú, hiện tại xảy ra sơ xuất, các ngươi đảm đương thế nào.
- Đại nhân thứ tội.
Vương Xuyên quỳ xuống đất, dập đầu cầu xin tha thứ.
- Đại nhân, bố cáo đã đán, hiện còn thẩm án không?
Sư gia đứng bên cạnh nói.
Lưu huyện lệnh cắn răng đáp:
- Vẫn thẩm tra, tại sao không thẩm tra, Vương Xuyên, bản quan cho ngươi
cơ hội lấy công chuộc tội, chờ lát nữa lên công đường, người phải nói bà đồng Vương bị người ám sát, tuyệt đối không được nói đến chuyện bà ta chết bất đắc kỳ tử, nếu ngươi dám làm sai, bản quan sẽ chém đầu ngươi.
- Dạ, dạ, dạ, tiểu nhân đã rõ.
Vương Xuyên vội vàng gật đầu, có điều trong lòng không ngừng kêu khổ.
Này chẳng phải là vu oan đại thiếu gia sao? Nếu Lý gia biết, hắn còn sống được ở huyện Quách Bắc mới là lạ.
Không lâu sau, Lý phủ liền nhận được tin Lưu huyện lệnh mở phiên tờ, công thẩm Lý Đại Phú.
Cái gọi là công thẩm, ý muốn mời thân hào trong huyện, thôn trưởng xung quanh và những lão sinh đức cao vọng trọng tới cùng tham gia thẩm án, để đưa ra một kết quả công bằng.
Tất nhiên, quan trọng nhất vẫn là phụ chúng.
- Huyện nha muốn mở công thẩm sao?
Lý Tu Viễn nhíu mày, hắn ngồi ở đại đường một đêm không ngủ, chỉ ngẫu nhiên chợp mắt một lúc.
An nguuy gia phụ không rõ, sao hắn có thể ngủ say.
- Đúng vậy, đại thiếu gia, làm sao bây giờ?
Thiết Sơn hỏi.
Lý Tu Viễn bình tĩnh nói:
- Còn có thể làm sao, chuyện nên làm ta đã làm rồi, nếu ông ta muốn công thẩm, vậy ta liền chóng mắt chờ xem, Lưu huyện lệnh thẩm án phụ thân thế nào, xem đến cùng kết cục ông ta ra sao.
- Đi, theo ta đến huyện nha đi một chuyến.
Lý Tu Viễn phân phí, dẫn theo Thiết Sơn và vài hộ vệ rời khỏi phủ.
Có điều vừa tới đại môn, liền nghe Thiết Sơn khẽ ồ lên một tiếng:
- Đại thiếu gia, ngài mau nhìn, trên đất có chữ viết.
Lý Tu Viễn cúi đầu nhìn liền thấy trước phủ có mấy chữ viết được viết từ tro giất: “Chuyện đã xong.”
- Chữ viết thật khó coi.
Lý Tu Viễn cười một tiếng, dẫm chân xóa tan dòng chữ tro.