Thực sự muốn gả cho bác sĩ Lan
......
Thời nay, những thứ liên quan đến trẻ con đều đắt đỏ, từ đồ ăn, quần áo cho đến học phí.
Học phí bốn tệ hai một tháng, không phải đắt cắt cổ thì là gì.
Trừ đi khoản tiền ấy nộp cho trường, ba mẹ con họ mỗi tháng sẽ phải dựa vào năm tệ bạc ăn bắp cải thối và cơm nhão, còn không bằng chết đói.
Ngay cả khi Mục Mục không đi học, cuộc sống của họ vẫn rất túng thiếu.
Mẹ cô đã nhiều tuổi, vẫn phải giặt đồ cho người khác đổi lấy tiền, ngày nào cũng âm thầm tự đấm vào tấm lưng càng ngày càng cong.
Còn cô thì ngày nào cũng kiệt sức sống dở chết dở bên trong xưởng thép, da thịt như bị nướng rụng ra y như ông chú trông lò.
Một tháng mười tệ.
Đáng thương cho Mục Mục của cô, đã năm tuổi nhưng vẫn chưa được ăn đồ gì ngon, nếu mấy ngày trước không ăn kẹo trái cây của bác sĩ cho, e rằng đến khi lớn lên Mục Mục cũng không biết vị ngọt là gì.
Trời càng ngày càng lạnh, cô muốn đốt bếp lò trong nhà, nhưng nghĩ đến tiền đốt than, cũng không ai thay than cho cô, lòng cô lại lạnh giá.
Dùng ba tệ tháng trước cô tiết kiệm được nhờ xát thuốc lá cho mấy ông bác, mua vài thước vải cho mẹ già và con nhỏ, mua một ít bông để may áo khoác.
Còn miếng vải của cô, cô đã đổi nó cho một ông bán kẹo mạch nha, cũng không có ý định mua lại nữa.
Dù sao cô cũng làm nghề kiếm sống dựa vào bếp lò, mùa đông mặc ít quần áo cũng không sao.
Chẳng phải ông xưởng trưởng lúc nào cũng thổi kèn tuyên truyền còn gì, chỉ cần tinh thần cách mạng của chúng ta bùng cháy, thân thể có lạnh đến mấy cũng không sao.
— Mẹ thằng già, ông ta mặc bộ quân phục dày cộp, không thấy xấu hổ khi nói ra những lời này ư!
Không nhìn thấy ngày nào bọn họ cũng run rẩy trong gió lạnh mỗi ngày như sắp chết cóng sao? Một tên đàn ông to xác như ông ta không thấy xấu hổ khi mặc dày và đứng trên bục cao nói mát sao?
Hôm nay là ngày nghỉ, nghĩ ngày mai lại phải đi làm, lại phải đứng trong gió lạnh nghe ông xưởng trưởng bụng phệ cầm loa "chỉ thị và nhắc nhở", Úc Tuyền Thu cảm thấy cơn lạnh trên người cô càng thấu buốt hơn.
Thậm chí cô còn có thể nghe thấy tiếng răng va vào nhau lập cà lập cập.
Chết rồi, chắc chắn sắp bị chết cóng rồi.
Nếu ngày mai không thể bò ra khỏi giường, cô sẽ bị tính nghỉ, chủ quản sẽ trừ lương của cô.
Đang chìm trong mớ suy nghĩ hoa mắt chóng mặt, bỗng cô cảm thấy người mình hình như ấm hơn.
Mơ màng nhìn xuống người.
Ồ, là một chiếc áo khoác bông bộ đội rất dày, thảo nào.
Như mùa xuân hoa tuyết chầm chậm tan, cô cũng dần dần ấm áp trở lại.
Sau khi tỉnh táo lại, điều đầu tiên cô biết rằng chiếc áo khoác này chắc chắn thuộc về nữ bác sĩ.
Không phải nói thừa sao! Tại cái nơi khỉ ho cò gáy này chỉ có mỗi cô và bác sĩ, nếu có người khác mặc áo cho cô, chắc chắn là ma!
"Đồng chí Úc, cô mặc ít quá." Dưới ánh sáng thoắt ẩn thoắt hiện của chiếc đèn dầu, bác sĩ nghiêm túc nói với cô: "Thời tiết này dễ thay đổi lắm, buổi tối cô nên mặc quần áo dày hơn khi ra ngoài."
Phí lời! Chuyện đương nhiên thế này lẽ nào cô không biết? Nhưng vẫn đề là, tiền đâu ra mà mua áo bông? Đi trộm hay là ăn cướp?!
Úc Tuyền Thu giậm mạnh đôi chân tê rần vì lạnh, hà ra một hơi nóng, ném lại chiếc áo khoác trên người cho bác sĩ, lạnh lùng nói: "Bác sĩ Lan nên tự lo cho bản thân thì hơn."
"Tôi chịu lạnh quen rồi, không sợ lạnh." Lan Thiện Văn dịu dàng cười với cô, mặc lại áo cho cô: "Trước đây tôi có đến Tây Tạng chi viện với thầy, khí hậu ở đó thay đổi còn nhanh hơn thế này.
Tôi không quen mặc quần áo nơi đó, đêm đến lạnh thì thôi."
Không sợ lạnh mà mặc áo dày ra ngoài làm gì, đầu óc bị thiêu thành hồ dán sao?
Úc Tuyền Thu khinh cái lý do vớ vẩn của bác sĩ.
Cô rất lạnh, lạnh đến mức cảm giác như sắp biến thành một khối băng.
Nhưng cô không phải loại người sẵn lòng nhận ơn huệ từ người khác.
Được người khác đối xử tử tế luôn khiến cô cảm thấy như mắc nợ người ta.
Sau nhiều lần cân đo đong đếm, cô lạnh lùng hỏi bác sĩ: "Bác sĩ Lan, nếu tôi bị ốm, tôi đến chỗ bác sĩ lấy thuốc, liệu bác sĩ có bán cho tôi rẻ hơn không?"
"Không." Bác sĩ trả lời rất dứt khoát, y như một công nhân gương mẫu: "Đó là tài sản của nhà nước, tất cả đều được ghi lại, chúng tôi không thể tự ý định giá."
Thôi được, mặc cả không thành, nhân nghĩa mất sạch! Thế thì chiếc áo khoác này sẽ là của tôi!
Úc Tuyền Thu tức giận nghĩ, dù sao Lan Thiện Văn cũng là một bác sĩ, nếu cô ấy bị ốm, có lẽ lúc lấy thuốc sẽ không cần trả tiền.
"Nhưng mà." Còn chưa đợi Úc Tuyền Thu hạ quyết tâm, bác sĩ lại nói: "Tôi có thể dùng tiền mua thuốc cho đồng chí Úc trước."
"Cha tôi hiện vẫn đang nhận công lương.
Dù tôi có gửi lương về nhà, họ cũng sẽ không cần, chưa kể họ phải trả phí bưu điện để gửi lại.
Tôi không tiêu nhiều tiền lương mấy, nếu đồng chí Úc không xoay sở được, có thể tìm đến tôi, yên tâm, tôi sẽ không thu lãi." Nữ bác sĩ trẻ tuổi xinh đẹp cười nói.
Dù là phong thái hay nụ cười, đều giống hệt bức Quan Âm Bồ tát treo giữa nhà cô, với một vầng sáng thiêng liêng như mặt trời mọc ở Diên An rực cháy sau lưng.
Thôi được, cô đồng ý.
Tính toán với một vị Bồ tát sống làm gì?
Cô thừa nhận, cả đời này cô chưa bao giờ được nghe những lời nào mà thoải mái, mà lưu luyến hơn vậy.
Ngay cả trước đây khi còn non dại, khi còn yêu phải tên đàn ông chết dẫm kia, nhiều nhất anh ta cũng chỉ nói cái gì mà em là ánh trăng trong lòng anh, là bông hồng đỏ của anh, vân vân và mây mây.
Ta khinh! Ánh trăng có ăn được không? Hoa hồng ngoài ngửi ra có làm được trò trống gì không?!
Cho cô một chai rượu trắng 80 đồng làm ấm bụng còn hữu ích hơn!
Không sai, cô hám lợi, cô thấp hèn, thì sao?!
Úc Tuyền Thu run lẩy ba lẩy bẩy, chậm rãi thở dài, rũ bỏ áo khoác của bác sĩ ra, đến cạnh khoác một đầu lên người bác sĩ.
"Chúng ta về như thế này đi." Cô khó xử nói, một tay nắm chặt góc áo khoác, tay kia cầm chiếc đèn dầu duy nhất mà người ông phú nông của cô để lại.
Lan Thiện Văn nhìn