Không luyện thép, thì làm gì?
......
Nơi hẻo lánh nghèo nàn? Lẽ nào vùng đất Hoa Hạ có nơi nào nghèo nàn và hoang vu hơn Ma Tử Lĩnh sao?
Tại sao bác sĩ bị nhốt? Cho dù bị nhốt, tại sao không phải ở Ma Tử Lĩnh mà là một nơi khác?
Úc Tuyền Thu không thể hiểu được, đầu óc quay cuồng và choáng váng.
Hỏi cô Sáu, cô Sáu lại nghiêng đầu, cong môi nói: "Đương nhiên có.
Chị Úc, chị không biết đấy thôi, trên đời này có nhiều nơi nghèo nàn lắm, Ma Tử Lĩnh này còn tốt chán! Nếu đi xa hơn về phía tây, mới biết thảm là gì, không có nước uống, một năm không được mấy lần tắm rửa, ấy là còn chưa nhắc đến chuyện cơm ăn áo mặc! Cha em nói qua thư, họ phải điều những người trẻ về phía tây và phía bắc để rèn luyện ý chí, như trong xưởng thép hay truyên truyền rằng rất nhiều người trẻ tuổi đã đi đến phương bắc hoang dã.
Trên Ma Tử Lĩnh này bây giờ có thể làm nơi nhận tạm những người già yếu bệnh tật."
"Bác sĩ Lan còn trẻ, tất nhiên phải đi về phía tây."
Nói xong, cô Sáu thở dài: "Không có cách nào đâu.
Cấp trên vừa đưa ra thông báo chưa được bao lâu, mẹ của bác sĩ Cảnh đã nhờ cậy mối quan hệ để đưa hắn ta về, nghe nói cha của nhà báo Lý cũng làm theo cách như cha em...! đó là lý do tại sao những người như em có thể quay trở lại.
Ôi, với thân phận của bác sĩ Lan và bác sĩ Ngô...!nếu họ không phải người chịu khổ, thì ai chịu? Chị Úc, em nghe người ta nói, cha của bác sĩ Lan tội nặng lắm, nếu không phải vì sức khỏe của ông ấy kém thì...!chậc chậc."
Nghe cô Sáu nói xong, Úc Tuyền Thu cảm thấy như thể có một hòn đá lớn chẹn trong ngực, khó thở đến vô cùng.
Mẹ kiếp, cô còn chưa vung hết tiền mua dâm cho bác sĩ, thế mà bác sĩ nói đi là đi? Tiền đang yên đang lành vẫn chưa tiêu hết, chẳng phải khiến người ta rất buồn sao!
Cô bất giác túm lấy cô Sáu, nôn nóng hỏi: "Vậy bác sĩ cứ thế mà đi, thì bao lâu trở về?"
"Chuyện này...!chị Úc hỏi em, em cũng không biết hỏi ai." Bị chị Úc túm lấy như túm gà con, mặt cô Sáu hết sức vô tội: "Chị Úc đừng kích động, có gì cứ từ từ nói."
"Từ từ là từ từ thế nào được! Người ta chạy rồi kia kìa, uổng công tôi luôn vắt óc nghĩ làm sao để lên giường với cô ta!"
Một khi Úc Tuyền Thu mất kiểm soát, cô không hề kiêng kị nói ra điều gì, cũng không quan tâm người khác nghĩ gì, cô túm chặt người ta, lo lắng hỏi: "Cô Sáu có biết bác sĩ Lan đi đâu không?"
"Ôi, chị Úc, cho dù em muốn giúp nhưng cũng không thể làm gì được." Mặt cô Sáu cay đắng, giải thích với cô ấy: "Chị Úc, đây là chuyện nhà nước quyết định...!chúng ta chỉ là những người bình thường...!sao có thể biết được?"
Nghe xong, Úc Tuyền Thu hồn bay phách lạc, buông thõng tay xuống, lầm bầm: "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ...!Đất nước này rộng lớn như vậy, tôi có thể tìm thấy cô ta ở đâu đây..."
"Chị Úc đừng buồn." Thấy chị Úc buồn, cô Sáu cũng buồn.
Trên Ma Tử Lĩnh, những người không kỳ thị lối sống nam nữ thác loạn của cô chỉ có duy nhất bác sĩ Lan và Úc Tuyền Thu.
Cả hai đều là những người tốt hiếm hoi, nhưng lúc này, làm sao phân biệt được ai là tốt, ai là xấu?
"Chị Úc yên tâm, đợi em trở về, em sẽ nghĩ cách cho chị.
Bác sĩ Lan là người sống sờ sờ ra đấy, sao nói không thấy là không thấy luôn được?"
Cô Sáu an ủi chị Úc, nhưng mặt cô cũng chẳng vui là bao: "Nhưng mà, chị Úc, thành phần gia đình của chị cũng không tốt lắm...!Em nghe cha em nói cuộc hỗn loạn này lại ùn ùn kéo đến, thậm chí còn kinh khủng hơn trước...!Nếu chị không thể rũ bỏ danh phận của chị, chắc chắn sẽ phải chịu khổ đấy."
Cái gì mà khổ với không khổ, cô đã ăn cả khổ qua lẫn hoàng liên, còn quan tâm khổ hay không khổ làm gì?
Úc Tuyền Thu nhụt chí, nhàn nhạt nói câu hiểu rồi, xong bỏ đi.
"Trời ơi chị Úc của em, chị làm em nôn nóng muốn chết, sao chị không lo lắng chuyện này chút nào vậy."
Hoàng thượng còn chưa vội, một thái giám hàng giả như cô Sáu đã vội muốn chết.
Mặt cô Sáu như sắp khóc đến nơi, kéo chị Úc lại không cho rời đi, nói: "Chị Úc à, em thật lòng coi chị như chị ruột của em, nên em mới khuyên chị, chị đừng tỉnh bơ như thế!"
"Không tỉnh bơ thì làm gì." Úc Tuyền Thu thản nhiên nhìn cô, hờ hững đáp lại: "Tôi không có người thân nào để đi cửa sau, lẽ nào cô bảo tôi ăn nằm với đám đàn ông đó để sửa đổi tư liệu của tôi à?"
Thời buổi này, có mối quan hệ thì cứ mạnh dạn mà đi, không có mối quan hệ thì phải hèn hạ mà tiến.
Tất cả tài sản và thân thể của cô cộng lại chưa bằng một phần mười giá tiền chiếc đồng hồ của ông xưởng trưởng, nói gì đến thành phần gia đình?
Không bằng về sớm tắm rửa đi ngủ còn hơn.
"Hừ, bây giờ quyền lực của cha em bị tước mất hơn nửa, e cũng không giúp được chị nhiều." Cô Sáu mặt ủ mày chau: "Nhưng chị Úc yên tâm, đợi em trở về, em nhất định sẽ nghĩ cách cho chị!"
"Ừ, cảm ơn.
Đi thuận buồm xuôi gió nhé, tôi không có gì tặng cô Sáu, nhưng nếu cô Sáu muốn về đây, lúc nào cũng có thể đến nhà tôi ở." Úc Tuyền Thu nhạt nhẽo nói xong, vứt hồn ở lại mà quay người về nhà.
Phía sau, cô Sáu thở dài không biết bao nhiêu lần với tấm lưng cô, sau đó trở về ký túc xá thu dọn hành lý xuống núi.
Trên Ma Tử Lĩnh, người từ các thị trấn lớn cứ đến rồi lại đi, người dân địa phương nơi đây từ lâu đã không lạ gì cảnh những chàng trai cô gái trẻ mới vài ngày trước còn cho lợn ăn và nhổ cỏ dại mà nay đã bị bắt đi chỉ trong nháy mắt.
Vì vậy, cho dù các bác sĩ đã đi, Ma Tử Lĩnh vẫn trở lại là Ma Tử Lĩnh ban đầu, nơi người dân treo cổ chết như gả rạ vì không thể khám bác sĩ, họ vẫn hạnh phúc sống qua ngày.
.
ngôn tình hài
Nói một cách chính xác hơn, chính là sống như họ vẫn luôn sống.
Vẫn ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, trọng tâm của cuộc sống cả ngày xoay quanh cái ăn và cái mặc.
Đàn ông đến bốn mươi, năm mươi tuổi thì mua vợ về, đẻ con gái ra thì một là bị bóp cổ