Chương 10:
Lại đánh tan một quỷ hồn nữa, Cố Cửu chống kiếm lên sàn xe ngựa, mệt đến mức khom lưng thở dốc.
Oán khí biến thành hồn thể quá nhiều, nhóc đã không nhớ nổi mình đánh tan bao nhiêu con rồi nữa.
Nhóc ngẩng đầu nhìn về phía trung tâm bãi tha ma, nơi đó sương đen cuồn cuộn, không biết sư phụ đang làm gì nữa.
Cố Cửu nghỉ ngơi nửa phút, đến khi cảm giác tay chân hồi phục sức lực lại lần nữa cầm kiếm lên.
Bỗng nhiên, quỷ hồn trước mũi kiếm của Cố Cửu biến mất, vô số thể linh hồn chen chúc trước mặt trong nháy mắt cũng tan biến theo.
Âm khí trong không trung cũng từ từ rơi xuống rồi chìm vào mặt đất không thấy tung tích.
Vì âm khí và oán khí thể linh hồn biến mất nên màn sương mù hư ảo cũng chợt biến đi mất tăm, theo đó bộ dáng thật của bãi tha ma cũng lộ ra trước mắt mọi người.
Xung quanh an tĩnh trở lại, không hề có một cơn gió nào thổi qua.
Cố Cửu và Thiệu Dật nhảy xuống khỏi xe, đỡ Phương Bắc Minh lên, Cố Cửu rót nước cho sư phụ.
Ba người nghỉ ngơi chốc lát, đợi Phương Bắc Minh có vẻ lại sức Cố Cửu mới hỏi: “Sư phụ, những quỷ hồn binh lính do oán khí hóa thành đó đã hoàn toàn biến mất rồi sao?”
Phương Bắc Minh lắc đầu: “Không, chỉ bị áp chế tạm thời thôi, muốn oán khí nơi này hoàn toàn tiêu biến thì phải phá trận mới được.”
Cố Cửu nghe vậy thì vô cùng lo lắng, sư phụ mình vừa nhìn thấy trận pháp này liền thay đổi sắc mặt, chỉ mới áp chế thôi mà đã tiêu hao nhiều sức lực như vậy, không biết lúc phá trận sẽ khó khăn đến thế nào nữa.
Trong lòng Cố Cửu nghĩ gì đều hiện hết lên mặt, Phương Bắc Minh nhéo nhéo khuôn mặt không có bao nhiêu thịt của Cố Cửu, nói: “Đừng lo lắng, sư phụ con biết cách phá trận.
Hôm nay không phá trận, chỉ muốn dụ kẻ đứng sau bày trận ra mà thôi.”
Nếu vậy thì Cố Cửu yên tâm hơn một chút.
Trời đã sụp tối, Phương Bắc Minh mệt mỏi nên nhiệm vụ đánh xe được giao cho Thiệu Dật.
Lúc ba người trở lại phủ tướng quân thì Phương Bắc Minh đã khá hơn nhiều.
Y biết Đổng Tú Anh vẫn một mực chờ họ thì đi qua gặp bà.
Đổng Tú Anh nghe nói rất có thể con ngựa kia chỉ là do oán khí biến thành, không phải là Bạch Tuyết thật thì rất thất vọng, rốt cuộc bà vẫn không gặp mặt được Bạch Tuyết lần cuối.
Phương Bắc Minh và Thiệu Dật cũng không nói về Huyết Sát Âm Long trận cho bà hay, chỉ nói rằng hôm nay họ phát hiện được sở dĩ bãi tha ma xuất hiện sương mù dày đặc như vậy là do có người thu thập những quỷ hồn du đãng ở đó, lợi dụng oán khí còn sót lại của bọn chúng mà bày trận, có ý đồ gieo rắc oán khí mưu tính việc ác.
Oán khi sẽ ảnh hưởng đến tâm trí con người, nếu cứ để oán khí phát tán ra bên ngoài thì chỉ sợ rằng toàn thể dân chúng ở quận Nam Hồ này sẽ không có ngày an bình.
Đổng Tú Anh chinh chiến sát phạt nhiều năm, mặc dù hai chân đã không còn đi lại được nữa nhưng khí thế vẫn không suy.
Quận Nam Hồ là nơi bà và Bạch Tuyết nương náu, vừa nghe đến việc có người dám làm ác ở đây Đổng Tú Anh bèn nheo mắt lại nói: “ Nếu vậy còn phải nhờ đến Phương đạo trưởng nhọc lòng một phen, có yêu cầu gì cứ nói với già này.”
Phương Bắc Minh nói: “Quả thật có chuyện cần tướng quân giúp đỡ.”
Đỗ Tú Anh hỏi: “Mời ngài nói.”
Phương Bắc Minh nói: “Ta cần bảy giọt máu ở đầu ngón tay của tướng quân.”
Nữ binh hầu cận của Đổng Tú Anh vừa nghe thấy thế liền giận dữ, nhưng không dám nói gì, chỉ nhìn Đổng Tú Anh: “Tướng quân!”
Nữ binh tuổi đã không còn trẻ, bà từng là thủ hạ dưới trướng Đổng Tú Anh.
Bà không tin việc thần quỷ, bà biết trước kia tướng quân cũng không tin, ngặt nỗi việc xảy ra ở bãi tha ma lan truyền quá nhanh.
Tướng quân biết được việc đó thì ngày đêm mong mỏi gặp lại Bạch Tuyết, người đề cử tên đạo sĩ này lại là người ngay thẳng đáng tin, vì thế nên mới quyết định mời một đạo sĩ vào phủ tướng quân làm khách.
Nhưng không tin thì không tin, không có nghĩa là không kiêng kị gì.
Ngươi là một đạo sĩ đứng đắn thì muốn lấy máu của người khác làm cái gì?
Đổng Tú Anh giơ tay, ý bảo nữ binh tạm thời đừng nóng vội, hỏi Phương Bắc Minh: “Lấy máu của ta thì có tác dụng gì?”
Phương Bắc Minh trả lời: “Tướng mạo của tướng quân là tướng mạo của người tung hoành thiên hạ, là mệnh Phá Quân.
Đôi tay ngài từng gϊếŧ vô số kẻ địch, quanh thân có sát khí nhuộm đỏ màu máu, tiểu nhân không dám xúc phạm, lệ quỷ cũng chẳng dám đến gần, lấy máu của ngài chế thành bùa để tán oán khí sẽ mang lại hiệu quả tốt nhất.” Giải thích xong y cười cười nói tiếp: “Đương nhiên lấy máu của tướng quân cũng là do bần đạo muốn thuận tiện.
Nếu tướng quân không muốn thì cũng không sao, chỉ là cần phải nhờ ngài tìm ba vị chiến sĩ đã từng lên chiến trường có mệnh Thất Sát, Phá Quân và Tham Lang đến để lấy máu.”
Đổng Tú Anh dường như rất có hứng thú hỏi tiếp: “Ba mệnh cung này có gì đặc biệt sao?”
Phương Bắc Minh giải thích: “Ba mệnh cung này đều lấy sát phạt làm chủ, nếu rèn luyện tốt thì sẽ có nhiều cơ hội trở thành một vị tướng tài như ngài vậy.”
Nghe đến đây, Đổng Tú Anh đã hiểu rõ ý của Phương Bắc Minh.
Bà cười gật đầu nâng tay lên: “Lấy tay trái hay tay phải? Dùng chén đựng là được sao?”
Thiệu Dật lấy ra một cái chén nhỏ và một cây kim châm, nói: “Lấy ngón giữa tay trái.”
Đổng Tú Anh cầm lấy kim châm chích vào đầu ngón tay, vài giọt máu rơi xuống chén.
Cố Cửu vô thức nắm lấy tay trái của mình.
Thiệu Dật từng nói với nhóc đối với người trong huyền môn thì đôi tay là nơi liên kết trực tiếp với trái tim.
Tay trái gần tim hơn cả, khí ở ngón giữa là mạnh nhất, sau này vẽ bùa đuổi quỷ thì máu chỗ này dùng vô cùng tốt.
Cơ mà tay đứt ruột xót, Cố Cửu đã nhìn thấy được tình trạng thảm thương bết bát của ngón tay mình trong tương lai.
Lúc Thiệu Dật giảng đến đây, vì kiếp trước Cố Cửu đã từng xem qua vài bộ phim điện ảnh nên tò mò hỏi Thiệu Dật rằng máu ở đầu lưỡi có thể vẽ bùa xua quỷ hay không.
Nghe nói đầu lưỡi là nơi có dương khí mạnh nhất trên cơ thể, dù là máu của người thường cũng có thể lấy để dọa những con quỷ thực lực yếu ớt.
Khi ấy Thiệu Dật bảo đúng là máu đầu lưỡi có thể dùng để đuổi quỷ, nhưng cắn đầu ngón tay thì tiện hơn, hiệu suất cao hơn.
Không những vậy, cắn đầu lưỡi thì dĩ nhiên đau hơn cắn đầu ngón tay rồi, trừ phi hôm đó muốn nhịn cơm thì cứ việc cắn.
Trong lúc Cố Cửu miên man suy nghĩ, Đổng Tú Anh đã trích xong bảy giọt máu, đang thoa thuốc mỡ cầm máu.
Phương Bắc Minh đứng lên nói: “Sau khi phá được trận pháp nếu bắt được kẻ bày trận ta sẽ báo lại cho tướng quân.”
Buổi tối, Cố Cửu rửa mặt vệ sinh trong phòng của mình xong xuôi bèn để tóc bay phất phơ, quen cửa quen nẻo mà lủi vào phòng Thiệu Dật.
Bây giờ phòng của nhóc chỉ có mỗi tác dụng là để tắm rửa, tất cả tài sản đều dọn qua phòng Thiệu Dật hết cả rồi.
Có tiếng nước chảy ở phía sau bình phòng, Thiệu Dật vẫn còn đang rửa mặt.
Cố Cửu không quấy rầy cậu, lôi một quyển sách trong túi ra rồi ngồi bên