Hồn phách rời thân hay còn gọi là chứng mất hồn.
Phàm là con người đều có ba hồn, chủ hồn, giác hồn và sinh hồn.
Chủ hồn đại diện cho ý thức, giác hồn đại diện cho tâm tính thiện ác, sinh hồn đại diện cho tuổi thọ.
Như Cố Cửu là trường hợp đặc biệt, âm khí quanh người cậu dày đặc nên dễ bị câu mất hồn, còn người bình thường đôi khi bị kinh sợ một cách đột ngột cũng có thể bị mất hồn, thỉnh thoảng nghe người ta đồn đại rằng người này người nọ bị dọa điên, sợ hãi đến mất hồn là vậy.
Hiện tại Trần Ngân Linh đang rơi vào trường hợp này, hơn nữa cô bé bị mất đi sinh hồn quan trọng nhất.
Cô bé vẫn còn hô hấp, trừ sắc mặt hơi tái ra thì trông giống như đang ngủ, nhưng nếu chẳng may sinh hồn đang lang thang bên ngoài của Ngân Linh gặp chuyện ngoài ý muốn thì cô bé sẽ không tỉnh lại được nữa, vĩnh viễn mất đi sinh mạng.
Hai vợ chồng Trần Lượng nghe Cố Cửu nói xong, Trần Lượng còn miễn cường kìm chế được một chút nhưng Trần Dư thị thì không khác gì người điên.
Chị bổ nhào vào người Dư Đại Dũng, liều mạng cào cấu khuôn mặt hắn ta.
“Dư Đại Dũng, anh nói mau! Anh làm gì con gái tôi rồi! Nó là cháu ruột của anh, là cháu ruột của anh! Sao anh lại ác độc như thế!”
Bên này nháo nhào ầm ĩ đánh thức những người khác trong nhà họ Dư, cha mẹ của Trần Dư thị và vợ của Dư Đại Dũng là Dư Vương thị cũng khoác thêm áo ngoài chạy qua xem.
Bọn họ thấy mặt mày của Dư Đại Dũng bị cào đến nỗi máu me đầm đìa thì vội vàng xông vào kéo hai người ra.
Mẹ của Trần Dư thị là Dư Mã thị, bà ta che chở cho Dư Đại Dũng, quát con gái: “Anh tử, đây là anh trai mày!”
Dư Anh vừa khóc vừa mắng: “Tôi không có người anh như vậy!”
Trần Lượng bước sang dìu vợ, nhìn một lượt cha mẹ vợ và anh vợ của mình, cố gắng nén giận nói: “Rốt cuộc các người đón Ngân Linh sang đây có mục đích gì?”
Cố Cửu và Thiệu Dật không thèm xen vào cuộc cãi vã bên kia, hai người dẫn Tiểu Thụy ra giữa sân, hỏi Tiểu Thụy lúc đó Ngân Linh bị dọa mất hồn ở đâu, bọn họ muốn biết chính xác chỗ để gọi hồn.
Tiểu Thụy sốt ruột gãi gãi đầu, chốc thì chỉ bên trái, lát sau lại chỉ sang phải, cuối cùng tự mình xoắn thành một cục khóc oa oa.
Lúc này không chỉ mình Tiểu Thụy khóc, tiếng khóc lóc bên kia cũng váng cả lên, xen giữa tiếng khóc là tiếng mẹ và chị dâu của Dư Anh la hét chói tai, tiếng thở hổn hển và quát tháo của lão Dư.
Cố Cửu và Thiệu Dật trở vào trong phòng thì thấy Dư Anh đang điên tiết nhào qua túm tóc Dư Vương thị giật mạnh, Trần Lượng thì đè anh vợ của mình trên sàn đấm đá không thương tiếc.
Bỗng nhiên sau lưng có tiếng bước chân dồn dập, Cố Cửu quay đầu lại liền thấy một người trạc tuổi Thiệu Dật cầm một cây gậy gỗ trong tay chạy tới.
Gã ta hung hăng đẩy bọn họ dạt ra, vọt vào phòng, giơ cao cây gậy nhắm vào đầu Trần Lượng định bổ xuống.
Thiệu Dật lập tức vung chuôi kiếm lên đỡ lấy cây gậy rồi hất ngược ra, chuôi kiếm xoay tròn vài cái đã đập mất cây gậy gỗ đi chỗ khác, rồi cũng là cái chuôi kiếm đó đánh một nhát lên vai gã thanh niên.
Thiệu Dật không hề nương tay, gã thanh niên đau đến nỗi la lên một tiếng thảm thiết, liên tục nhảy lùi về phía sau.
Thiệu Dật trừng mắt nhìn gã ta: “Muốn chết?”
Gã thanh niên co rúm lại, xoa xoa bả vai ăn đau, không dám tiến lên nữa.
Cố Cửu kéo Trần Lượng ra, khuyên anh ta bình tĩnh một chút, việc cấp bách trước mắt là phải tìm được sinh hồn của Ngân Linh về.
Cậu phải biết được Ngân Linh xảy ra chuyện ở nơi nào thì mới tìm được, mà vị trí thì chỉ có người nhà họ Dư biết mà thôi.
Trần Lượng đứng dậy thở hồng hộc, đôi mắt đỏ ngầu long sòng sọc.
Anh đá một cú vào chân Dư Đại Dũng: “Mang bọn tao đi, Ngân Linh mà có mệnh hệ gì tao sẽ không cho mày chết yên thân!”
Dư Đại Dũng bị tẩn một trận đến nỗi suýt đứng không vững, cuối cùng vẫn là Trần Lượng tóm lấy cánh tay của hắn lôi xềnh xệch ra ngoài.
Khi đi ngang qua gã thanh niên kia, gã ta vốn còn muốn đánh lén lần nữa, nhưng nào ngờ Trần Lượng tinh mắt, tống thẳng một cú vào bụng gã.
Gã ta đau đớn quỳ rạp trên mặt đất, bị ăn thêm mấy đá nữa, lăn lộn trên sàn không bò dậy nổi.
Dư Mã thị đau lòng chạy tới an ủi gã thanh niên, lão Dư thì mặt mày đen như mực bước ra, cùng với con dâu Dư Vương thị mỗi người đỡ một bên dìu Dư Đại Dũng đi.
Dư Anh ở lại chăm sóc cho con gái, hai người Cố Cửu thì đi cùng với đoàn người.
Trên đường đi, Cố Cửu đã biết vì sao vốn Trần Lượng còn đang tỉnh táo lại đột nhiên mất kiểm soát xông lên hành hung anh vợ của mình như vậy.
Thì ra nguồn cơn đều từ con trai một của Dư Đại Dũng mà ra, chính là gã thanh niên năm lần bảy lượt muốn đánh lén vừa rồi.
Gã tên là Dư Chí Trung, năm nay hai mươi hai tuổi.
Ở nơi này dù cho là nam hay nữ thì khoảng mười sáu mười bảy tuổi đều đã thành gia lập thất hết, cho nên gã đã hai mươi hai tuổi mà chưa kết hôn sinh con thì xem như trễ nải lắm rồi.
Sở dĩ Dư Chí Trung đến tuổi này rồi mà không lập gia đình là vì hắn ta quá kiêu căng ngạo mạn, gã không ưa những cô gái nông thôn, một lòng muốn tìm con gái trên trấn trên huyện.
Nhà họ Dư đủ ăn đủ mặc, còn tích góp được một khoản tiền, mỗi năm để dành được khoảng mười lượng bạc.
Điều kiện như vậy ở nông thôn thì đã coi như là rất tốt rồi, nhưng đối với những gia đình ở trấn hoặc ở huyện thì chẳng đáng để liếc mắt đến.
Nhưng trên đời này luôn có cái gọi là ngoại lệ, một lần nọ Dư Chí Trung lên trấn nhỏ gần thôn thì tình cờ gặp được một cô gái, gã ta mặt mũi cũng khá, lại có ý tán tỉnh nên cô gái kia cũng hơi động lòng với gã.
Thế nhưng cha mẹ cô gái nọ không đồng ý, bọn họ từ chối khéo bằng cách thách cưới tận một trăm lượng bạc mới chịu gả con gái cho.
Ý của họ là muốn cho Dư Chí Trung biết mình biết ta, tự thấy khó mà lui bước.
Nào ngờ Dư Chí Trung đúng là không có tiền thật, nhưng hắn không những không chịu từ bỏ như ý định của nhà cô gái kia mà còn thông báo cho người nhà, muốn bọn họ tìm cách gom đủ tiền.
Nhà họ Dư dành dụm bao nhiêu năm cũng chỉ được hơn năm mươi lượng bạc, còn lại phân nửa phải đi đâu mà kiếm đây.
Ban đầu bọn họ cũng phản đối việc hôn sự này, ai mà muốn vì một mối hôn sự mà táng gia bại sản đâu chứ, nhưng khổ nỗi cháu đích tôn quậy tưng bừng lên cả, quậy cho cả nhà không yên, cuối cùng bọn họ chỉ đành nhượng bộ, cả nhà sứt đầu mẻ trán chạy vạy vay mượn khắp nơi.
Đột nhiên Dư Đại Dũng nhớ đến em gái Dư Anh của mình, hắn ta cùng với Dư Chí Trung đánh xe bò sang nhà Dư Anh vay tiền.
Dọc đường đi, cha con họ Dư gặp hai người đi đường xin quá giang một đoạn.
Đang lúc thiếu tiền, mấy văn tiền xe thì cũng là tiền nên Dư Đại Dũng đồng ý ngay.
Ngồi trên xe buồn chán, mấy người bèn tán gẫu dăm câu với nhau, hai người nọ có nhắc đến một