Đối với Cố Cửu, đêm hè không khác ngày đông là mấy, cậu rúc thành một cục trên xe ngựa, Tiểu Đệ thì ngồi chễm chệ trên đầu gối nhóc con của mình.
Cố Cửu lòn tay xuống dưới bụng mèo ủ ấm, cảm thấy ấm áp khoan khoái làm sao.
Để cho mình càng được dễ chịu hơn, Cố Cửu liên tục thò tay chọt chọt Thiệu Dật, chọt đến nỗi sư huynh phải quay sang liếc xéo cậu một cái sắc lẻm.
Nhưng mà dù Cố Cửu có quậy cỡ nào thì hắn cũng hằm hè vậy thôi chứ không hề dời chỗ ngồi.
Chỗ gia đình kia ở cách thôn họ Dư khá xa, bằng không thì chuyện đám cưới ma đã sớm râm ran ở khu vực quanh đây rồi, xe ngựa phải đi khoảng hơn ba giờ mới đến nơi.
Đoàn người dựa theo lời chỉ đường của Dư Đại Dũng tìm đến nhà tổ của gia đình kia.
Xe còn đang di chuyển, bọn họ bỗng nghe được tiếng đóng cửa sổ của vài căn hộ ở hai ở bên đường, làm mọi người có cảm giác như đang bị nhìn lén.
Một lúc sau, xe ngựa dừng lại trước cổng một ngôi nhà lớn.
“Là chỗ này.” Dư Đại Dũng bước lảo đảo từ trên xe xuống.
Cố Cửu ngẩng đầu quan sát, trên cửa lớn có treo tấm biển ghi “Tạ trạch”, cái đáng nói là khoảng không phía trên ngôi nhà này đang có một đám âm khí lởn vởn.
Đang đêm khuya mà tòa nhà này ầm ĩ vô cùng, hai cánh cửa đóng chặt bị người ở phía trong đập dữ dội đến nỗi phát ra tiếng “bang bang bang” nhưng lại không tài nào mở ra được, có tiếng người la hét ỏm tỏi, có người khóc lóc van xin, còn có người quát lớn: “Dẫn ngươi đi tìm con bé kia là được chứ gì!”
Cố Cửu tiến lên vỗ vỗ vào cửa lớn, nói với người phía sau cánh cửa: “Mấy người bên trong tránh ra, tôi phá cửa.”
“Cứu mạng!” Người sau cánh cửa nghe được bên ngoài có tiếng người tới thì đột nhiên im phăng phắc, sau khi định thần lại bèn la lớn kêu cứu.
Cố Cửu lại hô một tiếng bảo bọn họ né ra, sau đó vẫn là Thiệu Dật tung cước đá văng cửa nhà họ Tạ.
Cửa vừa thông, đoàn người lục tục đi vào, bên trong có lác đác mấy người, ai nấy đều nhào tới chạy thục mạng ra ngoài.
Trong nhà cực kì lộn xộn, mấy miếng ngói trên mái nhà và một đống hoa cỏ còn dính bùn đất đang múa may bay lượn giữa sân, thỉnh thoảng còn công kích những người chưa kịp chạy đi.
Nhóm Cố Cửu vừa đi vào liền có một cái chậu hoa xông thẳng ra nghênh tiếp.
Người bình thường nhìn không thấy gì nhưng sư huynh đệ Cố Cửu thì nhìn thấy một đám âm khí đang bị thao túng tác oai tác quái.
Cố Cửu tùy ý phất tay một cái, đám âm khí đó tan rã ngay lập tức, những đồ vật đang quay tròn trên không trung cũng đồng loạt rơi xuống đất hết.
Tuy rằng âm khí trong người tra tấn Cố Cửu triền miên, nhưng cũng chính nhờ vậy mà mỗi khi so về âm khí thì trừ phi đối phương là lệ quỷ thọ mấy trăm năm trở lên hãy so, nếu không thì còn lâu mới mong chiếm được phần thắng trước mặt cậu, dù sao thì Cố Cửu cũng là nhân vật từng nuốt mất phân nửa con tiểu quỷ vương.
Đám âm khí kia biến mất, mọi người đều hoảng hốt khi nghe thấy tiếng hét dữ dội của một đứa con nít.
Sau khi tiếng hét chấm dứt, sân nhà cũng yên tĩnh trở lại.
Trong sân lúc này chỉ còn lại hai người đàn ông, bộ dáng vô cùng chật vật.
Người trẻ tuổi hơn dựa vào cách ăn mặc có thể đoán được là một thương nhân, người còn lại lớn tuổi hơn, khoác đạo bào, trên cằm ông ta còn dính vệt máu chưa kịp lau sạch, râu thì giống như bị ai cắt mất một nửa.
Cố Cửu đoán người trẻ tuổi hơn là chủ nhà này, còn người mặc đạo bào hẳn là tên đạo sĩ được bọn họ mời đến, là kẻ mách nước chuyện làm đám cưới ma.
“Các người là ai?” Chủ nhà nghi hoặc đánh giá nhóm người đột ngột xuất hiện này.
Tên đạo sĩ thì chú ý đến Cố Cửu và Thiệu Dật: “Các ngươi cũng là đạo sĩ à?”
Thiệu Dật xưa nay mặt lạnh, Cố Cửu lần này cũng không thèm tiếp lời, chỉ tập trung quan sát tòa nhà lớn trước mắt.
Trần Lượng là người đứng ra nói chuyện.
Anh căm tức nhìn trừng trừng hai người nọ:
“Mấy người chính là đám người bắt bé gái làm đám cưới ma với một con quỷ đúng không?” Vừa hỏi xong, không đợi ai trả lời, Trần Lượng đã thò tay túm lấy Dư Đại Dũng lôi ra.
“Bé gái chiều nay tên này mang tới là bị lừa đi, tôi là cha của nó, chuyện này tôi không đồng ý, các người mau dừng lại ngay.”
“Sao lại như thế được!” Chủ nhà họ Tạ kêu lên.
“Ta đã đưa một nửa sính lễ rồi, nếu chê ít thì thêm tiền là được chứ gì.”
Trần Lượng cả giận nói: “Mớ tiền đó cũng không phải tôi lấy.” Anh móc năm mươi lượng bạc mà Dư Đại Dũng còn chưa kịp cầm nóng tay ra ném xuống đất: “Ai thèm mấy đồng tiền dơ bẩn này chứ!”
Tên đạo sĩ trung niên vội la lên: “Nhưng mà bát tự của cô bé kia ta đã đốt trình lên rồi, xem như đã đính hôn, bây giờ trừ phi cậu cả nhà này chủ động từ hôn…”
Cố Cửu quay đầu nhìn qua, nói như vậy nếu cậu cả nhà họ Tạ không đồng ý từ hôn thì dù không làm đám cưới đi nữa, Ngân Linh cũng sẽ bị cậu ta đeo bám mãi không tha.
Tên đạo sĩ tiếp tục nói: “Ta cũng không biết có chuyện gì xảy ra, ban chiều cậu cả còn bình thường kia mà, không rõ vì sao đột nhiên đến tối lại quậy lên, bắt bọn ta phải lập tức đưa cô bé sang đây, đòi làm đám cưới ngay…”
Cố Cửu lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ lúc chiều ông không nhìn ra cô bé bị dọa sợ đến nỗi sinh hồn rời khỏi thân thể, cho nên mới hôn mê bất tỉnh?”
Tên đạo sĩ kinh ngạc nói: “Thật sao? Ta…không biết.”
Thiệu Dật hừ lạnh như cười nhạo tên đạo sĩ kia, hàm ý ông cũng chỉ thường thôi, một người đang sống khỏe mạnh bị dọa đến nỗi bay mất hồn ngay trước mặt mà chẳng hay biết gì.
Cố Cửu cũng không nhiều lời, cậu lấy ra một chiếc đũa và một cái chén rồi đổ nước sạch vào, sau đó cắm chiếc đũa vào trong nước, đưa mắt nhìn xung quanh, miệng lầm rầm niệm chú: “Hồn phách lang thang nơi nào, chớ lạc vào chốn rừng thiêng nước độc.
Nay kính nhờ chư vị sơn thần, tướng quân, thổ địa, táo quân tìm giúp hồn này.
Hồn bám vào người, thần trí khôi phục.”
Thiệu Dật gõ gõ chuôi kiếm vào người Trần Lượng, ra hiệu cho anh gọi tên Ngân Linh.
“Ngân Linh! Con gái, con đang ở đâu?”
“Ngân Linh, cha đây con ơi, con đừng sợ, mau ra đây đi!”
“Ngân Linh…”
Thời gian một nén nhang trôi qua, Trần Lượng kêu đến khản cả giọng nhưng chiếc đũa vẫn đứng thẳng tăm tắp trong chén nước, không có động tĩnh gì.
Sắc mặt của Cố Cửu không tốt chút nào, cậu thu đồ đạc lại, quay đầu nói với Thiệu Dật: “Sư huynh, sinh hồn của Ngân Linh không có ở đây.”
Thông thường nếu một trong ba hồn bị dọa mất thì hồn vẫn sẽ quanh quẩn ở khu vực xung quanh nơi bị nạn chứ ít khi rời đi, bây giờ chuyện này rất kì lạ.
Trần Lượng nôn nóng hỏi: “Vậy phải làm sao đây?”
Thiệu Dật nghe xong, tra kiếm vào vỏ đeo trên lưng, lấy ra một nén nhang rồi chụm ngón trỏ và ngón giữa lại quẹt ngang đầu nhang, niệm: “Yểu yểu minh minh, âm dương cùng sinh, người sống vì hình, người chết vì khí, Cửu U chư hồn hiện, đại đạo