Người đứng đầu nhà họ Trâu hiện giờ là Trâu lão thái gia.
Ông cụ sinh được tổng cộng ba người con trai.
Con trai lớn lẽ ra sẽ là người thừa kế gia tộc, nhưng chẳng may hai vợ chồng người con trai này ra ngoài làm ăn gặp tai nạn qua đời, chỉ để lại một mụn con duy nhất, chính là cậu cả nhà này.
Con thứ hai sinh được hai đứa con, một trai một gái, là cậu hai và cô năm vừa mới chết thảm.
Người con còn lại là con của vợ lẽ, sinh được hai đứa con gái.
Thứ bậc trong gia đình không chia ra nam nữ, cùng lứa đời này có cả thảy năm đứa cháu.
Chỉ có được hai đứa cháu trai thì hai đứa đều chết hết, chưa kể còn mất thêm một đứa cháu gái nữa.
Trâu lão thái gia bị sốc nặng, chỉ trong vòng một tháng mà trông như già thêm cả chục tuổi.
Cũng may là trước lúc cậu hai chết có để lại một đứa con trai hai tuổi, ít nhiều gì cũng còn một đứa cháu cố để kéo dài hương hỏa, chưa đến nỗi tuyệt vọng cùng cực.
Ông cụ căm hận con quỷ hại người tận xương tủy, công bố rằng ai có thể bắt được lệ quỷ về trừng trị thì sẽ tặng thưởng thật phong phú.
Có người hỏi: “Mạn phép hỏi ngài một câu, cậu cả vì sao mà chết? Không biết trước khi chết có gút mắc gì với cậu hai và cô năm không?”
Ngoài thành đang đồn ầm lên rằng cái chết của hai người kia là do cậu cả quay về báo thù, chắc chắn những đạo sĩ này đã nghe qua chuyện này, cũng có âm thầm hỏi thăm, nhưng dù sao cũng chỉ hỏi được mặt ngoài mà thôi.
Nhắc đến cậu cả, nét mặt Trâu lão thái gia có vẻ khó xử nhưng không hề thấy ý căm hận, chứng tỏ ông không tin vào lời đồn đại của thiên hạ, cho rằng cháu mình gϊếŧ hại anh em.
Trâu lão thái gia chậm rãi đáp lời: “Từ nhỏ sức khỏe của thằng cả đã không tốt, thật sự là do bệnh tim tái phát nên mới qua đời.
Bình thường nó không ở nhà này mà đến dưỡng bệnh ở thôn trang.
Trước khi con bé năm lấy chồng hầu như đều ở trong khuê phòng, thằng hai cũng vậy, không thường ra ngoài nên ba đứa rất ít gặp nhau.
Đúng là tính tình của hai đứa kia không được tốt như anh chúng nó, nhưng dù có xích mích thì cũng không đến nỗi thù hận đến mức phải lấy mạng nhau như vậy đâu.
Thằng cả hiền lành lương thiện, không phải là người sẽ làm ra chuyện tàn ác dường này.”
Nói đến đây vẫn không thu hoạch thêm được gì nên mọi người chỉ còn cách đề nghị đi xem chỗ ở của người đã chết, hi vọng sẽ tìm được chút manh mối.
Trâu lão thái gia thở dài, dẫn mọi người đi.
Bọn họ đến thăm chỗ ở của cậu cả trước.
Thật ra cậu cả rất ít ở lại đây, chỉ thỉnh thoảng về thăm nhà thì ở mấy hôm rồi lại đi.
Người làm trong nhà nói rằng từ sau khi cậu cả qua đời, cứ đêm xuống là lại nghe thấy tiếng khóc văng vẳng từ chỗ này vọng ra.
Có người bạo gan đến xem thử thì thấy một bóng người ngồi bên cửa sổ, giống y như lúc cậu cả còn sống vậy.
Cố Cửu hỏi người làm nhìn thấy mấy lần, bọn họ trả lời chỉ nhìn thấy một lần vì sau đó không ai dám lảng vảng gần chỗ này nữa, chỉ là tiếng khóc đó vẫn vang lên đều đều mỗi đêm không dứt, mà đặc biệt là vào ngày mưa to thì càng rõ rệt.
Cậu cả Trâu chết vào một ngày mưa gió bão bùng, oán quỷ xuất hiện, rồi cậu hai và cô năm cũng lần lượt chết vào đêm giông tố, chẳng trách người ta đồn ầm lên là cậu cả về báo thù.
Nhưng có phải cậu cả Trâu ra tay hay không hiện tại còn chưa thể kết luận, chỉ biết rằng anh ta quả thật từng xuất hiện ở chỗ này, Cố Cửu nhìn thấy âm khí giăng đầy khu nhà liền biết.
Tiếp theo là đến khu phòng của cậu hai.
Lúc đoàn người đang tiến vào, bỗng nhiên một vị đạo sĩ trung niên đi phía trước Cố Cửu loạng choạng, suýt thì ngã ngửa.
Cố Cửu tiện tay đỡ y, hai người liếc nhau rồi lại nhìn sang những người đi phía trước không hề có phản ứng gì, ngầm hiểu mà cười cười.
Vị đạo sĩ nọ đứng vững xong liền mời Cố Cửu qua cửa trước, sau đó tự giới thiệu bản thân, nói mình họ Hà.
“Tại hạ họ Cố, đây là sư huynh của tại hạ, họ Thiệu.”
Thiệu Dật khẽ chắp tay.
Hà đạo trưởng đi bên cạnh hai người, nhẹ giọng hỏi: “Cố đạo trưởng phát hiện ra điều gì?”
Cố Cửu lướt nhìn một vòng quanh sân, thấy oán khí mãnh liệt tràn ra, múa may quay cuồng khắp nơi.
Nếu vừa rồi người đi trước là cậu chứ không phải là Hà đạo trường thì chắc chắn người bị oán khí quật suýt ngã sẽ là cậu.
“Oán khí vô tận nhưng âm khí lại quá ít.
Có âm khí chứng tỏ rằng có huyệŧ đã từng đến đây, có thể là con quỷ kia.
Nhưng nếu so sánh với khu phòng của cậu cả Trâu lúc nãy thì âm khí nơi này chẳng đáng nhắc tới, gần như là đã biến mất hẳn.
Chẳng lẽ hắn ta không muốn báo thù sao? Hay là hắn đã bị con quỷ kia ăn luôn rồi?” (2)
Còn cả oán khí dày đặc không ngừng tuôn ra từ mặt đất nữa, rốt cuộc là nơi này đã từng chôn thứ gì?
Trong mười mấy người ở đây có mấy người có bản lĩnh thật, những gì Cố Cửu phát hiện ra họ cũng chú ý tới, thế là họ bèn yêu cầu Trâu lão thái gia đào mặt sân này lên.
“Cái sân này thì có thể có cái gì chứ?” Ông cụ lấy làm lạ nhưng vẫn ra lệnh cho gia nhân đem cuốc xẻng tới đào.
Không đào thì thôi, vừa đào ra liền moi ra được từng đống từng đống xương cốt.
Trâu lão thái gia trợn mắt há hốc miệng nhìn trân trân vào đống xương trắng ởn, thất thanh kêu lên: “Cái…cái này là thế nào?”
Có người lên tiếng: “Là xương động vật.”
Trâu lão thái gia vừa nghe vậy thì thở phào một hơi, ông còn tưởng là xương người.
Nhưng mà…tại sao lại có nhiều xương động vật chôn ở đây như vậy chứ?
Nơi cuối cùng đoàn người đến là chỗ từng là khuê phòng của cô năm Trâu, quả nhiên tình trạng trong sân của cô ta không khác gì với người anh ruột của mình.
Trâu lão thái gia vừa giận vừa sợ, ông hoang mang tột độ, chẳng lẽ mình đã nhìn lầm hai đứa cháu này rồi? Cho dù không phải là xương người, nhưng chôn nhiều xương động vật như vậy trong nhà thì thật chẳng bình thường chút nào.
Không tìm kiếm thêm được gì khác, mọi người bèn lục tục kéo nhau đi xem thi thể của ba người vừa qua đời.
Cậu cả, cậu hai, cô năm liên tục mất mạng chỉ trong vòng một tháng, lại còn chẳng cách nhau bao lâu.
Cậu cả chết được ba ngày, thi thể vẫn còn quàn ở nhà chưa kịp di quan thì cậu hai đã tiếp bước, bị hạ sát trong một đêm khuya mưa to gió lớn.
Sáu ngày sau, chính là đêm hôm qua, cũng là vào một ngày mưa mịt mù, cô năm được tìm thấy trong tình trạng chết cứng trên giường.
Tính ra thì từ lúc cậu cả Trâu chết đến giờ cũng chỉ có mười ngày.
Cả ba thi thể đều chỉ mới được liệm đặt vào quan tài, vì sợ bốc mùi nên xung quanh các cỗ quan tài đặt rất nhiều băng lạnh.
Mọi người đến xem cậu cả trước.
Đó là một thanh niên tầm hai mươi mấy tuổi, là cậu cả hiền hậu khoan dung trong lời của Trâu lão thái gia.
Chỉ nhìn qua tướng mạo thì có thể thấy đây quả thật là một người lương thiện.
Cậu ta chết vì bệnh cũ tái phát nên trông di thể có vẻ sạch sẽ tươm tất, không thấy