Trong đêm tối, ánh trăng dần dần bị mây mù che kín.
“Biến Thân!”
Giữa một bãi đất trống trải, mây mù cũng bắt đầu bao phủ lại kỵ sĩ.
“Trò mèo!”
Cơ bắp quái vật gào rú và xông vào đám mây dày đặc kia.
Đối với nó, mây mù để che mắt vốn luôn là vô dụng.
Dựa vào giác quan, nó có thể cảm nhận có một người mặc giáp kỵ sĩ đang đứng chờ nó ở trong đó.
Khi đã cảm ứng được vị trí của đối phương, quái vật cũng nhanh chóng lao vào.
Kẻ địch vốn có thể kịp thời né đi đòn ám sát của nó, chắc chắn sẽ không phải là một người đơn giản.
Nó cần phải dốc sức toàn lực mới được.
Trong chốc lát, quái vật đã thấy được thân hình của kỵ sĩ.
Đó là một bộ giáp với hai màu xám trắng đan xen lẫn nhau, khắp nơi đều có họa tiết uốn lượn, trên đỉnh đầu còn có mây mù mập mờ.
Không chần chờ nữa, quái vật bắt đầu ra đòn.
“Phạch!”
Một quyền bá khí từ tay quái vật được tung ra, làm linh khí xung quanh bắt đầu xao động.
Nhận thấy áp lực mạnh mẽ đến từ một quyền này, kỵ sĩ cũng nhanh chóng phản ứng.
Hắn dùng một tư thế mờ mịt mà vô định để lách qua.
“Oành!”
Cảm thấy đối phương dễ dàng né đi được quyền đầu tiên của bản thân.
Quái vật cũng không mất đi bình tĩnh, nó lại tung ra thêm một quyền khác với một lực tương đương như lần trước về phía còn lại hòng làm kỵ sĩ mất đi thăng bằng.
“…”
Một quyền đi tới làm kỵ sĩ ngửa người ra sau, nhưng mà một điều phi lý lại bỗng nhiên xảy ra:
Vốn tưởng sắp ngã xuống kỵ sĩ lại bỗng nhiên bật lại về phía trước.
“Hừ”
Mặc dù kỵ sĩ đã tránh đi được hai đòn của bản thân.
Quái vật tiếp vẫn tục tấn công.
Lần này nó sẽ tập trung vào số lượng.
Vì nó biết, kỵ sĩ sẽ không dám đỡ đòn đánh của nó.
Lực đấm của nó, lên đến khoảng 800 Kg.
Mà nhân loại mạnh nhất hiện tại dù có linh khí bổ trợ, cũng chỉ có thể tung ra một quyền có lực cỡ 700kg là cùng thôi.
Chỉ cần dính một đòn, kỵ sĩ coi như không chết cũng bị thương nặng.
Thế là quái vật tiếp tục vung quyền.
Quyền của càng ngày càng nhanh, nhưng mà sức mạnh lại không hề giảm chút nào.
Mà kỵ sĩ, cũng tiếp tục tránh đi những đòn đánh táo bạo của đối phương.
Một người tiếp tục công, một người tiếp tục né.
Trận chiến của kỵ sĩ và quái vật cứ thế mà kéo dài.
Năm phút trôi qua.
Chiến trường vẫn đang tiếp tục căng thẳng.
Né tránh quyền như vũ bão của đối phương kỵ sĩ, bắt đầu cảm thấy có chút không chịu nổi.
Thông qua quá trình điều tra, cha đã nhắc nhở cho hắn khả năng của quái vật.
Để có thể dễ dàng lén lút tiếp cận và giết một người khỏe mạnh.
Chắc chắn về mặt lực lượng lẫn tốc độ của quái vật đều không hề yếu.
Để có thể đối phó với một kẻ địch vừa có tốc độ lẫn sức mạnh lẫn thể lực, chỉ có thể sử dụng biểu tượng Mây.
Mây luôn trôi nổi trên bầu trời.
Cho dù gặp gió mạnh, cho dù gặp nắng gắt, cho dù gặp núi cao, mây vẫn tiếp tục lơ lửng một cách chậm chạp.
Nếu có một thứ gì đó lao vào, đám mây sẽ tự động tách ra, rồi một thời gian sau lại tự động lành lặn lại như chưa có việc gì.
Khi sử dụng biểu tượng Mây, kỵ sĩ sẽ tiến vào một trạng thái trôi nổi vô định.
Từ đó hắn có thể dễ dàng cảm nhận được những chấn động đến từ phía bên ngoài và phản ứng kịp thời và tránh né.
Tóm lại, hắn có thể động như không động.
Và khả năng phòng ngự của hắn hiện tại là vô địch.
Tất nhiên, mỗi biểu tượng đều sẽ có một ưu nhược điểm riêng.
Gió rất nhanh nhưng suy nghĩ và phản ứng của bản thân sẽ không theo kịp.
Mặt trời cho khả năng hấp thụ và sử dụng năng lượng nhưng lại vô dụng khi thiếu ánh sáng.
Sương mù tuy có thể làm cho bản thân ẩn mình và chế tạo ảo ảnh nhưng nếu bị quấy rối thì lại coi như là phế.
Mây cũng như thế, khả năng cảm nhận và phản ứng khiến cho việc phòng ngự là vô địch, nhưng mà năng lực công kích thì coi như là không.
Phập!
Lại tránh né một quyền nữa đến từ quái vật.
Kỵ sĩ thật sự không muốn kéo tình trạng như vậy nữa.
Nếu cứ tiếp tục tránh né như vậy, hắn chắc chắn sẽ thua.
Quái vật vốn không biết mệt, nhưng mà thể lực của con người lại có hạn.
Hắn nhất định phải tìm ra cách khác.
Lại tiếp tục kết hợp hai biểu tượng mà một trong đó không phải là Bầu Trời sao?
Nghĩ vậy, kỵ sĩ lại thầm lắc đầu.
Hắn hiện tại chỉ có tất cả là 5 biểu tượng: Bầu Trời, Gió, Sương Mù, Mặt Trời và Mây.
Cho dù sử dụng kết hợp hai biểu tượng ngoài Bầu Trời.
Hắn cũng không có cơ hội để thắng chắc đối phương.
Phải hiểu rằng, khi làm chuyện này, lực lượng cuồng loạn đến từ các biểu tượng sẽ liên tục phá hoại phía bên trong cơ thể hắn.
Như lần trước vậy, để có thể đánh bại được Glynne, hắn đã kết hợp Gió và Sương Mù để tạo nên một hình dạng hoàn toàn mới.
Mặc dù là chiến thắng, nhưng kết quả là hắn còn không thể kiên trì được 10 giây.
Nếu lần này hắn cũng làm như vậy, thì chắc chắn người thua là hắn.
Vì đối phương vốn đã rất nhanh và mạnh, khả năng phản ứng lại vô cùng cao.
Cho dù áp chế được mười giây nhưng nếu trong mười giây đó hắn không thể kết liễu được đối phương thì sau đó hắn cũng sẽ không có sau đó nữa.
Mười giây là giới hạn của hắn.
Sau mười giây, hắn sẽ trở nên dễ bị tổn thương và yếu đuối hơn bao giờ hết.
Khi đó, hắn chắc chắn sẽ chết một cách không thể nghi ngờ.
V2ới năng lực của quái vật hiện tại, kỵ sĩ tin chắc rằng nó sẽ kiên trì đến hơn hai mươi giây lận.
Mặc dù hắn không muốn tin, nhưng mà với những gì quái vật đã biểu hiện ra thì mọi sự tính toán của hắn đều cho ra cùng một kết quả.
Sử dụng hai biểu tượng mà không có Bầu Trời.
Chắc chắn sẽ thua.
Hắn phải nghĩ ra một cách khác để đánh bại địch thủ.
Rầm!
Né đi một pha dậm chân làm mặt đất có chút nứt ra của quái vật, kỵ sĩ bắt đầu bay lên không trung tạo thành một khoảng cách nhất định.
“Ngươi nghĩ việc bay lên cao có thể giúp ngươi sống sót ư? Vậy ngươi lầm to rồi! Khà Khà!”
Nhìn thấy kỵ sĩ bay lên cao.
Quái vật cũng lộ ra một nụ cười điên cuồng.
Nó bắt đầu ngồi xuống tụ lực, rồi phóng lên trên trời với tốc độ siêu thanh.
Trong thoáng chốc, nó đã tiếp cận được kỵ sĩ rồi tung ra một cước chí mạng.
Rầm!
Bay lên kỵ sĩ bị quái vật đá trúng một phát liền nhanh chóng tiếp đất tạo thành một hố nhỏ.
Mà quái vật, cũng thuận thế mà nhẹ nhàng tiếp đất.
Nó đi đến cái hố nơi nó vừa mới tạo ra rồi ngồi xổm xuống và nói một cách ngạo nghễ:
“Vì ngươi là kẻ đầu tiên né được ta đến nhiều như vậy.
Nên bây giờ ta sẽ cho ngươi một ân huệ.
Còn thủ đoạn nào nữa thì cứ lôi hết ra một lượt đi!”
Nằm trong hố nhỏ kỵ sĩ vốn không đợi nó nói hết câu liền đã quật cường đứng lên.
Mặc dù tay chân đã run sậy, kỵ sĩ cảm giác là hắn vẫn còn có thể chiến đấu được.
Ở khe hở thứ 2 của bộ động cơ Z, đau nhức kỵ sĩ rút ra biểu tượng Mây và thay thế vào đó bằng biểu tượng Gió.
Sau đó rút ra và đặt lại vào biểu tượng Gió thêm một lần nữa.
Kỵ sĩ quyết định, hắn sẽ tung đòn tất sát kỹ thay vì sử dụng hai loại biểu tượng khác Bầu Trời.
Vì cơ thể của hắn chỉ có thể chống đỡ được thêm một đòn nữa thôi.
Gió bắt đầu nổi, những luồng không khí bao bọc xung quanh kỵ sĩ ngày càng nhiều, đặc biệt là xung quanh chân trái của hắn.
Sau đó, kỵ sĩ liền lao nhanh tới vị trí quái vật và dùng chân trái đang tụ tập gió xoáy của mình tung ra một cước.
“Hừ!”
Thấy đối phương lao nhanh về mình, quái vật cũng tập trung tinh thần tung ra một cước đáp trả.
Ooành!
Hai cước chạm nhau, tạo ra một làn sóng mãnh liệt bắn ra bốn phía làm cát bụi phía xung quanh bị đẩy ra một khúc.
Giữa trung tâm chiến trường lúc này, có hai bóng người giống như hai pho tượng đang đứng thế chọi chân vào nhau.
Một bên là một người tuy không cao nhưng toàn thân tráng kiện, bên còn lại là một người mặt giáp màu xanh lá.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, chân của hai người cứ thế mà chạm nhau.
Xoạch xoạch!
Bỗng nhiên, người mặt giáp bắt đầu có những biểu hiện lạ.
Bộ giáp của hắn bắt đầu nổi lên những tia điện quang mơ hồ, sau đó là những đốm lửa bắt đầu càng ngày càng to.
Trông chốc lát, bộ giáp giống như bị nổ tung rồi tan biến.
Kỵ sĩ cũng theo đó mà biến mất, để lại một thiếu niên người đẫm máu ngã xuống.
“Giết người, phải đền mạng.”
Quái vật không nhiều lời.
Nó bắt đầu chuẩn bị ra tay kết liễu đối phương.
Bằng!
Ngay tại lúc quá vật chuẩn bị hạ thủ.
Một tiếng súng bỗng vang lên.
Một viên đạn liền lao với tốc độ cực nhanh về phía quái vật.
Tất nhiên là viên đạn này đã bị nó né đi.
“Dừng lại!”
Quái vật giật mình nhìn về phương hướng nơi mà có kẻ đã nổ súng để chặn bản thân nó lại.
Tại nơi đó, vốn đã chết người phụ nữ bỗng nhiên vực dậy.
Cô nàng này không phải đã chết rồi sao? Sao lại có thể đứng lên rồi cầm súng bắn nó được chứ?
Lúc đó, nó đã chắc chắn là tim của cô ta rõ ràng đã ngừng đập hơn