“Nếu như có một ngày anh nhất định phải chết, thì anh sẽ làm gì trước đó hả Sky?”
…
Ngồi trong góc phòng 12 tuổi Sky tiếp tục im lặng.
Cậu không muốn trả lời, cũng không muốn lựa chọn gì cả.
Cậu chỉ muốn sự an tĩnh mà thôi.
“Sky, trả lời em đi mà… Anh xấu tính quá!”
Mặc cho cô bé lung lay dữ dội đến mức nào.
Sky vẫn lựa chọn trầm mặc.
“Tại sao phải lựa chọn cái chết chứ?” Cậu thầm nghĩ.
Cuối cùng, cậu quyết định không tiếp tục suy nghĩ đến vấn đề này nữa.
Bây giờ có một chuyện cậu cần phải làm hơn.
Đó là tỉnh dậy.
Trong một căn phòng nhỏ, dưới ánh đèn quen thuộc.
Sky không nhớ rõ bản thân đã thực sự tỉnh giấc từ lúc nào, cũng không nhớ rõ bản thân đã tỉnh giấc được bao lâu.
Cậu cứ tiếp tục nằm như vậy, tiếp tục suy nghĩ về những điều mông lung.
“Giết người, phải đền mạng.”
Đó là câu duy nhất mà cậu nhớ lại trước khi bản thân mất đi ý thức.
“Vậy là mình hiện tại đã chết rồi sao?” Não bộ của cậu bắt đầu tìm kiếm câu trả lời.
Nhưng mà, cho dù cậu có suy nghĩ đến mức nào đi nữa, câu trả lời vẫn là không biết.
Cậu cũng không biết bản thân đã chết hay còn sống.
Cũng không biết bản thân nên tiếp tục hay dừng lại.
“Xoạc!”
Cửa bỗng nhiên mở ra.
“Cậu tỉnh lại rồi à?”
Đang lúc Sky trở nên bối rối.
Eli đã từ phía bên ngoài bước vào và hỏi han.
Trên tay cô còn bưng theo một tô cháo.
“Cậu chỉ mới ngủ được tám tiếng mà thôi.”
Cô đặt tô cháo xuống rồi dùng một cái thiết bị trong tay quét qua thân thể của cậu một lượt rồi thở phào nhẹ nhõm:
“Theo như thông tin từ máy quét thì mọi chỉ số của cậu đều đã quay trở về bình thường, chúc mừng cậu đã khôi phục.”
“Vậy là mình vẫn còn sống à?” Sky không cảm xúc bưng lên tô cháo vừa mới được đặt xuống kia và cầm muỗng lên.
Cậu thật sự không biết là nên buồn hay nên vui đây.
Gạt qua những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, Sky bắt đầu dùng bữa.
Nếu đã xác định là bản thân đã sống sót, thì ít nhất cũng cần phải bổ sung năng lượng trước đã.
Cậu không thể tiếp tục lười biếng được nữa.
Vì dù có muốn hay không, cậu vẫn phải tiếp tục đứng lên chiến đấu.
“Haizz…” Nhìn thấy Sky ăn uống một cách ngon lành, Eli liền buồn lòng rời đi.
Cô bước qua một căn phòng khác.
Nơi mà cũng có một người đã ở đó liên tục tám tiếng.
Xoẹt xoẹt!
Những đốm lửa từ tiếp tục văng tung tóe.
Cầm trong tay mỏ hàn Hakase vẫn tiếp tục làm việc không ngừng nghỉ.
Hắn giống như là một nghệ nhân điêu khắc đang say sưa đục nên một bức tượng hoàn mỹ vậy.
“Hi vọng Hakase có thể làm được.” Eli cầu nguyện.
Bây giờ mọi chuyện chỉ có thể trông cậy vào hắn.
Cô nhớ lại thời điểm tám tiếng trước, sau khi quái vật rời đi.
“Troye, tình trạng khẩn cấp, hãy điều động tất cả các thành viên trong băng để phong kín hết toàn bộ các lối ra vào trong quận.
À, nhớ điều động thuyền để tuần tra trên sông nữa”
Hakase cầm điện thoại rồi nói.
“Vâng, thưa boss!”
Troye cũng không nhiều lời mà bắt đầu hành động.
Khi nghe được Hakase trường thuật, hắn cũng hiểu mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Vì đối với một con quái vật, có thể hủy diệt một tòa thành quá sức là dễ dàng.
Từ trước đến giờ, con người đã thử nhiều cách để đối phó với quái vật.
Nhưng mà ngoại trừ vũ khí siêu năng ra, thì những thứ còn lại đều khá vô dụng.
Phải biết mỗi con quái vật đều có kích thước không hề lớn, thủ đoạn đều khác biệt nhau và sức phá hoại đều rất lớn.
“Eli, tôi có một ý tưởng.”
Cúp máy xong Hakase bắt đầu quay lại với Eli.
“Ông cứ nói.”
Cõng Sky trên vai Eli cảm thấy chán chường.
Quái vật đã chạy thoát, mà bọn họ vẫn không có bất cứ thứ gì có thể chặn lại nó.
Cứ theo đà này, cho dù có băng Huyền Vũ nhúng tay, thì sớm muộn gì quái vật cũng sẽ rời khỏi tòa thành mất.
“Tôi muốn tạo ra một thiết bị có thể giúp Sky đánh bại được quái vật.
Vì vậy phiền cô chăm sóc nó trong thời gian này.”
Nói xong, Hakase cũng không đợi Eli đồng ý hay không liền đã lên trên xe.
“Được rồi, tôi sẽ chăm sóc cậu ấy, dù sao đó là chuyện duy nhất mà hiện tại tôi có thể làm được.” Eli đẩy Sky đang bất tỉnh vào ghế sau của xe, rồi cũng theo đó mà vào trong rồi đóng cửa lại.
Kể từ lúc đó đến giờ, Hakase cứ ru rú trong phòng mãi.
Những tia lửa từ mỏ hàn vẫn tiếp tục lấp lánh, mà hắn cứ như đắm chìm vào thế giới riêng của mình vậy.
“Xong rồi.
Cuối cùng phát minh vĩ đại nhất trong lịch sử của loài người cuối cùng đã hoàn thành!”
Hakase gỡ ra nón bảo hộ rồi cầm lên thứ thiết bị mà hắn đã thao tác suốt bảy tiếng rưỡi qua.
Gương mặt của hắn tràn đầy sự mừng rỡ.
“Đây… không phải vẫn là động cơ Z sao?” Eli cảm thấy khó hiểu.
“Cô nhìn kỹ lại xem.” Hakase tỏ vẻ cụt hứng.
Hắn đưa thứ thiết bị kia lại gần Eli và nói: “Có thấy sự khác biệt giữa thứ này và động cơ Z không?”
Nghe vậy, Eli cũng không đành lòng mà cố gắng nhìn lại thiết bị.
Kết cấu của nó cũng gần tương tự như động cơ Z.
Nhưng mà đúng là có một điểm khác biệt.
Ngoại trừ hai khe cắm có sẵn, nó có thêm một khe cắm thứ ba.
“Có thêm một khe cắm thứ ba? Vậy là Sky có thể dùng đến ba biểu tượng cùng một lúc rồi đúng không? Nhưng mà thế thì có gì gọi là phát minh vĩ đại chứ?” Đang hưng phấn Eli chợt nhận ra có gì đó không đúng.
“Hừ! Người không có đam mê khoa học như cô thì làm sao biết chứ?” Hakase khinh bỉ.
Hắn bắt đầu tìm cách giải thích.
“Mặc dù giữa hai và ba chỉ hơn kém nhau một hàng đơn vị, nhưng mà một hàng đơn vị đó lại là tập hợp của vô cùng vô tận của các con số vô tỉ vậy.”
Eli: “???”
“Cô biết đấy, có hai loại thiết bị linh năng.
Một là thiết bị bán linh năng, tức là những thiết bị chỉ có phần cung cấp năng lượng là lõi linh năng, còn năng lượng sử dụng chính vẫn là điện được lõi linh năng chuyển hóa thành.
Hai là thiết bị thuần linh năng với toàn bộ hệ năng lượng đều lấy linh năng để làm tiêu chuẩn và lấy đường dẫn linh năng làm các bánh răng