Bây giờ đã là tám giờ sáng.
Mặc dù đã là tháng ba, nhưng mà do nằm ở phía bắc của lục địa, cộng thêm việc cái nắng của mùa hè chưa đến, nên giờ này trời vẫn còn có chút ít sương mù.
Dưới cống ngầm.
Không giống như màn sương mỏng manh ở phía trên, do không được ánh nắng mặt trời chiếu thẳng, nên ở dưới này màn sương vẫn rất dày đặc.
Thậm chí, nếu có người bận tâm để ý, họ sẽ thấy sương mù ngày một càng dày đặc hơn.
Trong một ngõ ngách tối tăm, nơi mà cho dù có là ánh sáng của đèn điện phía cũng không thể với tới, có một bóng người đang nằm co ro.
“Ta không thể! Ta không thể!” Hắn run rẩy.
“Không! Ngươi có thể chứ?” Hắn tự phản bác.
Nhìn lại những bóng đèn đã bị chính bản thân phá hủy xung quanh.
Hắn vẫn cảm thấy không an toàn.
Bóng tối! Hắn cần thêm bóng tối! Chỉ có bóng tối mới khiến hắn quen thuộc, chỉ có bóng tối mới khiến hắn cảm thấy an toàn!
“Cạch!”
Một âm thanh nhỏ bất thình lình đánh động quái vật.
Hắn, à không, nó nhìn về nơi mà ánh sáng duy nhất còn tại.
Một bóng người bắt đầu bước về phía của nó.
“Hừ!” Quái vật bắt đầu trở nên lạnh lùng.
“Đã tha cho ngươi một mạng, vậy mà ngươi vẫn bán sống bán chết cố gắng lết tới đây cho được à?” Trong lời nói của nó tràn ngập sự cao ngạo.
“Ngươi xác định, ngươi sẽ cùng toàn bộ nhân loại là kẻ thù chứ?” Bóng người dường như không thèm để ý đến lời hỏi thăm sức khỏe của nó lắm.
“Cùng con người là kẻ thù hay không thì ta cóc cần quan tâm! Nhưng mà ngươi! Chắc chắn sẽ là kẻ thù của ta! Lần trước ta còn nhân từ, chứ lần này thì không có nữa đâu nhé!” Vừa dứt lời, quái vật liền giống như là một con ếch nhún mình một cái, rồi bật ra lao nhanh về phía của địch thủ.
Nhìn thấy quái vật xông tới, kỵ sĩ trong lòng cũng đã có chuẩn bị.
Hắn liền bước lùi một bước rồi lấy ra một cái biểu tượng rồi thay thế cho vị trí biểu tượng Sương Mù đang đặt ở trên lưng và hô to:
“Biến thân!”
Giống như là nghe được hiệu lệnh của người kỵ sĩ, đất trời xung quanh cũng bắt đầu biến động.
Ở phía bên trái của kỵ sĩ, những luồng gió xoáy cuồn cuộn mà xông lên.
Ở phía bên trái của kỵ sĩ, một đám mây bắt đầu hiện lên.
Hai loại lực lượng tưởng như không thuộc về nhau này ấy thế mà lại bắt đầu hòa quyện lẫn nhau tại nơi kỵ sĩ đang đứng.
Trong lúc này, quái vật cũng không rảnh rang mà đứng nhìn chơi.
Đợi sau khi lấy được thế đà, nó lại tiếp tục bắn vọt về nơi kỵ sĩ đang đứng.
“Ầm!”
Trong tíc tắc, bỗng nhiên có một cánh tay từ bên trong mây mù và gió xoáy đưa ra.
Cánh tay này mềm mại và uốn lượn đi vòng xuyên qua cánh tay của quái vật, rồi đẩy nó ra xa.
“Không thể nào!” Bị đẩy ra rồi nhảy lộn vài vòng để lấy thế Quái vật thầm nghĩ.
Vậy mà có kẻ lại có thể đánh trúng được nó sao?
Trong tầm mắt của nó, gió xoáy và mây mù cuối cùng đã tan đi, chỉ để lại một người kỵ sĩ đứng ở nơi đó.
Bộ giáp kỵ sĩ đang mặc trở thành có ba màu xám, trắng và xanh lá đi liền nhau.
Đôi khi lộ ra các họa tiết uốn lượn hình sóng.
“Chỉ là thay đổi một chút hình dạng, lại có thể đánh bại được ta sao?”
Quái vật khinh bỉ.
Nó nhún lên sao cho cả chân và tay chạm nóc hầm như con nhện, rồi trong khoảnh khắc đó lại đẩy ra và tung một cước ngang.
Nhìn thấy quái vật lao tới, kỵ sĩ cũng không nao núng.
Hắn nghiêng một góc 45 độ rồi quay người về phía sau.
Nhờ tốc độ và cảm quang của gió kết hợp với khả năng phản xạ và thăng bằng của mây, hắn có thể vừa vặn né đi một cước này của kẻ địch.
“Hừ!”
Nhìn thấy kẻ địch sắp tránh đi, quái vật liền nhanh chóng xoay người lại để cước của nó có thể trúng được kẻ địch.
Nhưng mà…
Kỵ sĩ vẫn lạnh lùng nghiêng người xuống thấp hơn, thấp đến nỗi hắn có thể cảm nhận được hơi cống bốc lên từ phía sau lưng.
Đợi quái vật do không tấn công trúng được nên mất điểm tựa phải lộn nhào về phía trước để giữ thăng bằng, hắn mới không do dự đứng lên và… chạy trốn.
Đúng! Mục tiêu của kỵ sĩ vốn không phải là chiến đấu tại trong ống cống chật hẹp và tối tăm thế này.
Hắn cần một nơi khác rộng rãi, thoáng đãng hơn để có thể phát huy được sở trường của mình.
“Ngươi nghĩ ngươi có thể trốn được ta sao?”
Quái vật nở một nụ cười vui vẻ.
Cho dù kỵ sĩ chạy trốn, nó cũng không có ý khinh địch.
Chỉ là…
Nãy giờ những gì mà kỵ sĩ thể hiện, thật sự khiến là cho nó quá thất vọng.
Nhanh hơn thì sao cơ chứ? Lực đạo vẫn chưa đủ.
Vẫn chưa thể làm tổn thương đến nó.
Nếu kỵ sĩ có ý định chiến thắng nó bằng cách liên tục phá vỡ trọng tâm của nó thì xin lỗi, sở trường của nó vốn là giữ thăng bằng.
Vốn đã luôn là như vậy.
Chẳng qua là nó không muốn biểu diễn mà thôi.
Dù sao, càng ít thể hiện lại càng tốt.
Trước hàng trăm con mồi đã chết dưới tay nó, chẳng ai có thể xứng đáng để được xem con át chủ bài này của nó cả.
Thế là quái vật bắt đầu đuổi theo.
Trong cống ngầm hiện tại, nếu có một cái fly cam được đặt ở dưới nơi này, chắc chắn nó sẽ quay được những thước phim rất thú vị.
Liên tục giữa bóng tối và ánh sáng của đèn cống, là hai cái bóng di chuyển theo hình zig zag cực nhanh.
Một cái bóng dẫn trước.
Mà cái còn lại, cũng đang bám sát đuôi.
Trò chơi đuổi bắt này đang đến hồi gay cấn.
Chỉ cần một trong hai bên sơ sẩy, thì trò chơi sẽ tiến vào hồi kết.
“Để xem ngươi còn kiên trì được bao lâu?” Quái vật phấn khích đến tột độ.
Chưa bao giờ trong cuộc đời của nó, lại có có người cùng nó chơi một trò chơi vui đến như vậy.
Dù sao, trò chơi này nó vẫn sẽ là kẻ thắng sau cùng.
Nếu nó có thể kiên trì nổi.
Thể lực của quái vật là vô hạn, bọn nó cũng không phải là sinh mạng thể hữu hạn như con người.
Chỉ cần nó tiếp tục giữ vững phong độ, thì nó cuối cùng vẫn sẽ chiến thắng.
Sau mười lăm phút, cuộc đuổi bắt cuối cùng cũng đã kết thúc tại một lối ra của cống ở phía bên ngoài thành.
Trên bãi đất trong hoang vu, quái vật biểu lộ chán ghét dùng tay che lại ánh sáng rồi than thở:
“Ai…! Ta chán ghét ánh mặt trời!”
Giống như chẳng hề để ý đến lời nói của quái vật, kỵ sĩ im lặng mọc ra đôi cánh rồi vút bay lên cao.
“Hừ! Lại để hắn chạy trốn mất.
Thật là chán quá đi!” Quái vật mặt dù rất muốn đuổi theo, nhưng mà kỵ sĩ trong hình thái Gió và Mây vẫn thật sự là quá nhanh.
“Mà thôi.” Quái vật nghĩ lại, hiện tại nó cuối cùng cũng ra khỏi cái mê cung này rồi.
Có lẽ nó nên rời đi ngay lập tức.
Nếu như không có chuyện gì khác xảy ra.
Ở trên không trung, ở phía trên tít những đám mây ti tầng cao trắng xốp, có một người với một đôi cánh chim trắng tinh đang bay lượn.
“Ngang này là đủ rồi nhỉ.” Kỵ sĩ tự nhủ.
Hắn rút biểu tượng của Gió ra, rồi thay vào đó là biểu tượng của Mặt Trời.
Bầu trời bắt đầu có biến.
Những đám mây tầng cao ở dưới chân kỵ sĩ, bắt đầu lũ lượt theo nhau cùng bao quanh người hắn.
Những tia nắng của buổi trưa thấy vậy liền cảm thấy bản thân không hề thua kém mà cũng thi nhau bám trên người kỵ sĩ.
Cuối cùng, tại vị trí vốn có của kỵ sĩ, một quả trứng làm từ mây xuất hiện.
Thỉnh thoảng, những tia sáng của mặt trời lại lóe lên ở bên trong quả trứng đó.
Dần dần, ánh sáng bắt đầu trở nên mạnh mẽ, quả trứng mây kia