Xin chào mọi người đã đến với Z, thiên đường của tội phạm.
Tại nơi này, các hoạt động phạm tội không bao giờ thiếu thốn.
Lý do thì phải nói đến khoảng thời gian năm năm trước, khi chiến tranh kết thúc, có nhiều điều xảy ra.
Cuối cùng những sự thay đổi đó đã dẫn đến việc bộ mặt của Z
cũng thay đổi khá nhiều làm Hội Đồng Thế Giới không thể can thiệp được.
Vì, tội phạm tập trung tại Z ngày càng đông.
Cuối cùng Z trở thành một thành phố nằm ngoài tầm tay của Hội Đồng Thế Giới như hiện tại.
Sống ở Z, phải học thuộc năm điều luật:
- Thứ nhất: không được tò mò.
- Thứ hai: không được tiếp xúc với người lạ.
- Thứ ba: không được tin bất kỳ ai, cho dù đó là người thân.
- Thứ tư: không được tự tiện đi đến các nơi mà bản thân không biết đến.
- Thứ năm: không được sinh sự với bất kỳ ai.
Đặc biệt là tại các địa điểm như hộp đêm, chợ đêm và các tiệm sửa chữa.
Đối với bốn điều luật đầu, nếu không tuân thủ thì mất mạng.
Còn với điều thứ năm, nếu vi phạm thì không chỉ bị liên lụy đến gia đình mà bản thân người phạm luật cũng sẽ bị tra tấn thống khổ đến chết.
Vì các hộp đêm, chợ đêm, và trạm sửa chữa luôn luôn có các băng đảng chống lưng.
Hộp đêm và chợ đêm đem lại lượng tiền tài dồi dào.
Mà trạm sửa chữa, thì cung cấp
cho các băng đảng trang bị vũ khí.
Tại Z, số lượng các trạm sửa chữa dường như chỉ có thể đếm được bằng ngón tay.
Cơ giới người ái mộ, là một trong số đó.
- --
Buổi chiều, trước mặt cửa tiệm Cơ giới người ái mộ, có hai bóng người xuất hiện.
Một chàng trai trẻ sở hữu mái tóc bồng bềnh màu trắng bạc, với đôi mắt cùng sắc.
Đứng cạnh là một người phụ nữ da ngăm đen có tàn nhan trên mặt.
Họ chính là Elizabeth và chàng trai kỵ sĩ.
Đi cùng với tôi, hoặc là chết!
Mặc dù rất bối rối bởi những lời nói này, nhưng cuối cùng Elizabeth vẫn chọn đi theo.
Dù sao cô vẫn chưa có bất kỳ dự định nào, và chàng trai trẻ này đã cứu cô một mạng.
Đi theo cậu ấy chắc chắn sẽ an toàn hơn nhiều.
Mà khi hai người bắt đầu tiến về phía cửa tiệm.
Cửa sập dần dần được các động cơ ròng rọc kéo lên.
Một người đàn ông to cao mặc áo khoác màu trắng đang đứng chờ hai người ở đó.
“Vào đi.”
Người đàn ông nghiêm nghị nói.
- --
Tầng hầm tiệm sửa chữa Cơ giới người ái mộ, tại phòng khách.
Rọt rọt!
“Trà rất tốt cho cơ thể.”
Người đàn ông rót một tách trà, rồi nâng nó lên miệng và bình thản hớp một ngụm.
Mà sự căng thẳng xung quanh, cũng theo đó mà mà có chút dịu lại.
“Xin chào, tôi tên là Hakase.
38 tuổi.
Là chủ của nơi này, kiêm chức cha của đứa nhỏ đang ngồi cạnh cô.” Người đàn ông tự giới thiệu.
Sau đó, hắn nheo mắt lại nhìn về
thiếu niên đang ngồi cạnh Elizabeth rồi “E hèm” một tiếng.
“Tôi là Sky” Lạnh lùng thiếu niên ngắn gọn giới thiệu.
Mà đáp lại hắn là ánh mắt e thẹn của người trung niên.
Dường như ông ấy muốn thiếu niên nói nhiều hơn chút.
Quả là một cặp đôi kỳ lạ.
Elizabeth nghĩ.
Hai cha con này, có thật là cho con không? Một người bề ngoài to lớn, tính tình hướng ngoại.
Người còn lại thì cao gầy, mà trông khá là yêu thích tự bế.
Một cặp đôi trái ngược.
Nhận ra bầu không khí bắt đầu trở nên có chút không ổn, Elizabeth cũng nhanh chóng bắt chuyện.
“Xin chào, tôi tên là Elizabeth.
Có chồng tên Henry vừa mới chết.
Đó là tất cả những gì mà hiện tại tôi có thể nhớ được.”
Cô tự giới thiệu về bản thân.
“Tôi không phải là một người thích dài dòng, nên chúng ta vào thẳng vấn đề luôn nhé.”
Người trung niên tọc mạch.
Mà thấy Elizabeth gật đầu, hắn bắt đầu nói:
“Mục đích chúng tôi mời cô đến đây, là có một chuyện cần muốn nói.”
“Ông cứ tự nhiên.”
“Trước hết thì tôi muốn làm rõ một chuyện? Từ khi bắt đầu tỉnh giấc cho đến giờ, cô có thấy có gì khác lạ không?”
“Nói thật là tôi cũng không rõ lắm.
Có rất nhiều thứ khác lạ, mà kỵ lại nhất là ký ức của tôi có rất nhiều khoảng trống…”
Elizabeth mơ hồ trả lời.
Cô cũng không biết phải nói sao cho đúng nữa.
“Vậy cho phép tôi hỏi một chuyện nhé nhé.”
Hakase có chút trầm ngâm.
Sau đó, hắn đặt một cái vấn đề.
“Cô có biết, khi làm một con thú bông, người ta sẽ phải làm những gì không?”
“May vỏ ngoài, sau đó nhét bông vào, rồi khâu lại.”
Elizabeth đơn giản trả lời.
Nhưng mà cô nhận ra trong lời nói của mình có chút không đúng.
“Ý của ông là gì?”
Cô đưa ra vẻ mặt nghi vấn.
Người đàn ông này, đang tính nói gì? Cô thật sự là không hiểu cho lắm.
“Khi cô chạy trốn được một quãng đường xa như vậy, cô có thấy mệt không?”
“Không… Có lẽ là do adrenaline chăng?”
“Khi đang chạy, cô có nhớ là cô đã đổ mồ hôi?”
“Để xem… Ủa? Tại sao tôi lại không nhớ là tôi đã đổ được mọt mồ hôi nào cơ chứ… Khoan! Sao ông lại biết được? Tôi nhớ lúc mình đang chạy trốn không có ai hết cơ mà? Mà sao ông lại có thể biết được tôi có chảy mồ hôi hay không chứ?”
Đang suy nghĩ Elizabeth bỗng nhận ra có cái gì đó không đúng.
Sau đó, cô lại dùng ánh mắt ký quái liếc về phía kẻ ngồi đối diện.
Mà bị nhìn chằm chằm người kia, gương mặt cũng bắt đầu trở nên ửng đỏ:
“Tất nhiên tôi có cách riêng của tôi.
Nhưng mà mọi chuyện không phải như cô nghĩ đâu”
Nhưng đáp lại đó vẫn là ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.
Lời bào chữa không được chấp nhận.
Hakase đành phải mặt dày tiếp tục:
“Theo như hiện tại tôi thấy.
Cô không còn là con người nữa rồi.”
“Vậy tôi là…?”
“Một người nhân tạo đặc biệt.” Hakase một lời chắc như đinh đóng cột “Chỉ có người máy, mới phù hợp với tình huống hiện tại của cô nhất”
Nghe được những lời này.
Sắc mặt của Elizabeth trở nên vô cùng phức tạp.
Cô cảm thấy sợ hãi, nhưng mà mọi chuyện bắt đầu trở nên hợp lý.
Những ký ức mà cô nhớ,
đều là những khung cảnh giữa cô và Henry.
“Có lẽ con quái vật kia, đã dùng một thủ pháp đặc biệt để tái tạo bản thân mình dựa vào ký ức của hắn.” Elizabeth suy nghĩ như vậy.
Chỉ có như thế mới giải thích được những thứ vừa xảy ra.
“Không phải người nhân tạo, sẽ có cơ thể bằng kim loại hay là nhựa gì đó sao?”
Elizabeth vẫn cố gắng tìm một cọng cỏ cứu cánh.
“Mấy cái khoa học viễn tưởng đó mà cô cũng tin à? Tất nhiên tôi còn một thứ nữa để chứng minh!”
Hakase ha hả dập tắt hi vọng của cô.
Đồng thời ánh mắt chỉ một hướng khác.
“Sky, lấy nước mời khách!”
Tồn tại cảm thật là thấy Sky nghe được chỉ lệnh xong, có chút không đành lòng đứng lên tiến về phía cầu thang.
Một chút sau cậu ta quay lại với một cái bình trong tay.
- Ông muốn tôi uống cái này sao?
Nhìn thứ chất lỏng màu xanh đặc sệt, Elizabeth nghi vấn.
Đáp lại câu hỏi của Elizabeth là một cái gật đầu.
Sau đó, Elizabeth bắt đầu rót thứ chất lỏng kia vào tách trà và uống một ngụm.
Dù sao người đàn ông đối diện cũng không có vẻ là có ý đồ xấu xa gì.
Sau khi uống xong, Elizabeth cảm thấy cô trở nên khỏe mạnh hơn bao giờ hết.
Cô ngạc nhiên hỏi:
“Đây là thứ nước thần kỳ gì?”
“Là Linh dịch đấy.”
Hakase thản nhiên trả lời.
Bất chấp khuôn mặt đang há hốc của cô.
Linh Khí, thường tồn tại dưới dạng năng lượng trong không khí.
Các nhà khoa học sau khi nghiên cứu linh khí, họ phát hiện ra rằng linh khí có thể được cô động lại thành thể lỏng.
Mặc dù quá trình này cực kỳ phức tạp, nhưng vì Linh dịch lại có tác dụng rất lớn, cho nên thứ này bắt đầu được đưa vào sản xuất.
Tất nhiên, thứ chất lỏng này sản xuất ra không phải để uống.
Thứ nhất là nó rất đắt đó.
Thứ hai nếu họ uống nó, cho dù chỉ một giọt, thì họ sẽ bị ngộ độc.
Nhưng mà Elizabeth đã uống một ngụm, nhưng mà ngoài cảm giác tràn đầy sức sống ra thì vẫn chưa có triệu chứng bất thường nào khác xuất hiện.
Đó là một điều không thể nào!
“Có lẽ, từ lúc bắt đầu phục sinh, mình phải nghĩ đến chuyện này rồi chứ?”
Mọi chứng cứ đều dẫn về một sự thật duy nhất.
“Không thể nào… Tôi không còn là con người nữa ư…?”
Với một người bình thường, chẳng ai muốn bản thân trở thành một máy móc cả.
Nhưng mà sự thật vốn dĩ chỉ có một, và cô bắt buộc phải chấp nhận nó.
“Đúng! cô hiện tại không còn là con người nữa!”
Henry dõng dạc trả lời.
“Hiện tại? Hiện tại là năm mấy?”
Elizabeth lấy lại bình tĩnh.
Giờ cô muốn có nhiều thứ khác cần để biết hơn là mỗi chuyện trở thành người máy.
“Hiện tại, là ác mộng niên đại năm thứ mười sáu.”
“Đã trải qua lâu như vậy rồi sao? Vậy… Chiến tranh đã kết thúc rồi sao?”
Ký ức của Elizabeth, chỉ là về những lúc cô ở cạnh Henry.
Những ký ức khác như sau khi cô chết, Henry tại sao lại ở tại bãi phế liệu đó, cô hoàn toàn không có.
“Hòa bình đã quay trở lại, tuy nhiên một số nơi thì cũng không hẳn như vậy.
Như thành phố này.”
Hakase có chút nghẹn lại.
Từ vẻ mặt của hắn, dường như đã có rất nhiều chuyện xảy ra.
Thời gian thấm thoát trôi qua, trải qua bao nhiêu thăng trầm, cuối cùng hắn lại dừng chân ở đây.
Hắn đưa ra một cái đề nghị:
“Vậy cô đã có ý nghĩ gì về cuộc sống tiếp theo chưa? Nếu không thì tôi có một cái đề nghị.”
“Ông cứ nói.”
Đang trong tuyệt vọng Elizabeth buồn bã đáp.
“Tốt lắm, bây giờ chúng ta bàn chuyện chính.
Mà ở đây thì không tiện nói lắm.”
Hakase liếc mắt nhìn về phía cầu thang.
- --
Trạm sửa chữa Cơ giới người hâm mộ, tầng hầm thứ 2.
Một người đàn ông trung niên đang dùng gậy để chỉ trỏ vào bảng.
Học trò của ông ấy là một chàng trai trẻ và một người phụ nữ.
“Cha, con vẫn không hiểu tại sao con lại phải ngồi ở đây? Chẳng phải con đã học cái này rồi ư?”
Sky giơ tay biểu tình.
Nhưng Hakase lại coi câu phát biểu này như là không khí.
Hắn chỉ gậy về phía Elizabeth.
“Đầu tiên, cô nghĩ bọn quái vật là gì?”
“Tôi cũng không rõ lắm…”
Elizabeth ngờ nghệch trả lời.
“Chính xác!”
“???”
“Tiếp xúc với bọn quái vật lâu như vậy mà tôi cũng chưa biết rõ ràng bọn chúng là gì, làm sao một người mới