Ánh mặt trời đã bắt đầu len lỏi qua những tán cây rậm rạp.
Cái giá lạnh của mùa đông cũng đang bị những cơn gió ấm áp của mùa xuân xua tan.
- Gâu!
Một chú cún con trắng bóc sủa một tiếng.
Nó dùng ánh mắt đáng thương giống như đang xin xỏ cái gì đó.
“Thôi nào, Lun.”
Đáp lại nó là một cái xoa đầu và một dĩa thức ăn.
Mà trên tất cả những thứ đó, là nụ cười hạnh phúc của cậu bé Sol.
Nhìn thấy cún con đang gặm nhấm đồ ăn.
Cậu bé lại nghĩ về lần đầu tiên mà cậu gặp nó.
Đó là một đêm đông lạnh giá.
Đó là ngày cuối cùng cậu đi làm trước kỳ nghỉ lễ dài hạn.
Kỳ nghỉ lễ dài hạn là một dịp đặc biệt tại Z.
Muốn biết rõ về chuỗi những ngày lễ này, ta phải quay về 50 năm trước, khi mà Z bắt đầu thành lập.
Khi đó Zynar mới là một nơi hoang sơ cằn cỗi.
Nhờ sự tiến bộ của khoa học thời đại trước, nên con người bắt đầu đầu tiến về mảnh đất này để lập nên thành phố Z.
Nhưng vì khoa học lúc đó, à không, cho đến hiện nay vẫn không thể khắc phục được thời gian rét lạnh của mùa đông tại nơi này.
Nên cho dù thời gian chiến tranh rất nhiều cư dân nơi này đã rời đi, Z chỉ còn là điểm những kẻ ngoại lai, thì tập tục nghỉ đông tại thành phố này vẫn tiếp tục.
Kỳ nghỉ đông bắt đầu từ ngày 25 tháng 12, và kết thúc vào ngày 2 tháng 2.
Kéo dài hơn so với thời đại trước hai ngày.
Tức là đêm Sol gặp Lun, cũng chính là đêm Tuyết Giáng.
Khi đó, đang lang thang thang qua các ngõ hẻm Sol bỗng nhiên nghe phải một tiếng động kỳ lạ.
Đó là một chú cún con có bộ lông tuyết trắng, với một mặt trăng lưỡi liềm nằm trên trán.
Nó nằm run rẩy trong một hộp bìa cứng.
Thấy thế Sol bèn rủ lòng thương hại.
Cậu bồng nó lên, đem nó về nhà, và đặt một cái tên cho nó.
“Lun, đó là tên của cậu nhé! Cậu sẽ là người bạn thân nhất của tớ.”
Sol mỉm cười.
Cậu luôn có thêm một người bạn đáng yêu từ lâu rồi.
Đáng tiếc là cha lúc nào cũng bận rộn.
Mà đến khi công việc bắt đầu tốt hơn, cha lại gặp phải chuyện không may.
Từ đó đến giờ, Lun đã sống chung với Sol khoảng một tháng.
Tuy mới một tháng tuổi hơn, nhưng Luna rất thông minh và biết nghe lời.
Lúc đói, muốn đi vệ sinh nó sẽ kêu, mà nó còn rất đáng yêu nữa.
Quả thực là hình mẫu thú cưng lí tưởng.
Tuy gặp được Lun là niềm may mắn nhất đối với Sol.
Nhưng có một sự thật mà cậu luôn phải đối diện.
Bệnh tình của cha Sol, ngày càng nặng.
Từ khi vụ tai nạn đó xảy ra, cha của Sol đã không thể đi lại được nữa.
Ông chỉ còn là một người bệnh nằm liệt trên giường mỗi ngày.
Thuốc men, linh trị liệu cũng không đủ khả năng để tống hết chất độc ra khỏi người ông.
Mà hàng đêm, thứ chất độc ấy đều tra tấn khiến ông đau đến tận xương tận tủy.
Một tháng trước, cơ thể của ông tiếp tục có chuyển biến xấu.
Ông không thể nói được nữa, ban độc đã lan khắp cơ thể ông rồi.
Nếu không phải vì Sol, có lẽ ông đã buông xuôi mọi chuyện rồi.
Cậu bé chỉ mới 12 tuổi.
Ông không thể để đứa con tội nghiệp của mình trở thành trẻ mồ côi được! Tuyệt đối không được!
- --
Gần đây mỗi khi đi ngủ, Sol lại gặp phải một giấc mơ kì lạ.
Trong giấc mơ, người cha bệnh tật của cậu trở nên khỏe lại.
Sau đó cùng cậu rời khỏi Z và đi đến thành phố trung tâm sinh sống.
Mà đến cuối giấc mơ, cậu phải tạm biệt ông chủ cùng với mọi người.
Đó là một cảnh chia ly vô cùng cảm động.
Ngoại trừ anh Sky vẫn lạnh lùng như mọi khi, tất cả những người còn lại mỗi người đều tặng cho Sol những thứ đồ chơi mà cậu hằng mong muốn.
Nhưng mà nếu Sol lúc này chứng kiến được những thứ xảy ra khi cậu đang ngủ thì chắc chắn cậu bé sẽ không bao giờ muốn ngủ lần nào nữa đâu.
Vì nó thật sự là quá khủng khiếp!
Có một đôi mắt, một đục ngầu một tinh khiết, đang dần dần tiến về phía cậu.
Mỗi ngày gần đây, chúng đều thực hiện một động tác y hệt như vậy.
Mãi cho đến khi đêm nay, đôi mắt đó đã chạm vào được cậu bé.
Trong chốc lát, đôi mắt kia bỗng nhiên biến mất không thấy tăm tích.
Đang ngủ say Sol bỗng dưng mở thật to mắt của cậu ra.
Đôi mắt của cậu trở nên trống rỗng, thực sự mà thứ nên ở nơi đó hiện tại đã biến mất.
Khung cảnh xung quanh bắt đầu quay vòng vòng.
Đôi mắt của Sol quay trở lại bình thường.
Phía bên kia căn phòng, có mùi hôi thối bốc lên.
- --
Buổi sáng, như bao ngày thường, Sol thức dậy, và tiến vào gian phòng của cha.
Một chuyện bất ngờ xảy ra.
Người cha vốn lúc nào cũng nằm liệt trên giường, bỗng nhiên hôm nay bắt đầu ngồi trên giường và mỉm cười với cậu.
“Cha! Cha không sao chứ?”
Xúc động Sol nhanh chóng lao vào.
Cậu sợ cha sẽ làm liều.
“Cha không sao cả, chỉ là cha thấy ngày hôm nay có chút tốt hơn thôi.”
Cha cậu hiền từ mỉm cười.
Nghe được những lời như vậy.
Sol nhanh chóng lau đi nước mắt.
Cậu cảm nhận có thứ gì đó vừa mềm mại, vừa ấm áp bắt đầu chạm vào đầu mình.
Không cần ngước nhìn lên, Sol cũng biết đó là cha đang cố dùng bàn tay run rẩy của ông ấy chạm vào đầu cậu.
“Thưa cha, con đi đây!”
Sau một vài phút hàn huyên, Sol nhận ra rằng cậu sắp trễ đến nơi rồi.
Cậu nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện thân mật giữa hai cha con, sau đó nhanh chóng rời khỏi nhà.
Dù sao thời gian còn dài, cậu có thể chờ đến tối rồi về tiếp tục câu chuyện.
Đợi đến cuối ngày, cậu lại quay về nhà và cùng cha tiếp tục trò chuyện.
Nội dung thì vẫn chỉ quay đi quay lại những việc mà cậu đã làm trong ngày mà thôi, mãi cho đến khi cậu bắt đầu cảm thấy mệt.
“Con đi ngủ đây!”
Sol nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng và đóng cửa lại.
Sau đó bắt đầu nấu ăn, tắm rửa, giặt giũ, cho thú cưng ăn rồi lên giường.
Kết thúc một ngày sinh hoạt mệt mỏi.
Sáng hôm sau.
Không như mọi ngày Sol bắt đầu hoảng hốt khi thấy cha cậu biến mất.
Không thấy cha nằm trên giường như thường lệ.
Sol hoảng sợ và la lớn.
Cậu nhanh chóng chạy ra phòng khách, kiểm tra cửa chính.
“Kỳ lạ? Cửa vẫn khóa, không có dấu vết phá hoại.
Vậy cha đã đi đâu?”
Nếu không có vết cậy mở, tức là cũng có nghĩa là không có người đột nhập vào nhà.
Mà không có người nào khác giúp đỡ, cha làm sao có thể di chuyển được chứ?
Theo như trong nhận thức của cậu.
Cha đã nằm trên giường tận hai năm, cầm cốc nước cũng là khó khăn, làm sao có thể đi lại được cơ chứ? Trừ khi…
Một mùi hương quen thuộc lạc vào mũi cậu.
Đó là mùi trứng ốp la mà nhiều năm trước cậu hay được rán cho ăn vào mỗi buổi sáng.
Nhận ra được mùi hương này, Sol nhanh chóng tiến vào phòng bếp để xem xem có chuyện gì đang xảy ra?
Cha cậu đang đứng tại trên rán trứng, ngồi kế ông là lun đang vẫy đuôi.
“Cha!” Sol có chút khó chịu nhìn người đối diện.
“Cha mới khỏe được một ngày thôi! Đừng có cố sức như vậy…”
“Không cần phải nghiêm trọng như vậy đâu Sol.” Người đàn ông chỉ vào những vết ban trên cổ mình “Con thấy không? Những viên thuốc mà cha uống hằng ngày cuối cùng cũng đã phát huy được tác dụng của mình.
Có lẽ vài ngày nữa thôi, cha sẽ hoàn toàn khỏi bệnh.”
Sol nhìn kỹ những vết ban kia.
Quả thật là chúng đã mờ nhạt dần.
Điều này quả thật là một dấu hiệu tốt.
Ăn xong bữa sáng Sol quay lại quỹ đạo sinh hoạt của mình.
Cậu xin phép cha rồi nhanh chóng chạy vội đến trạm sửa chữa.
Mặc dù cha đã khá hơn chút, nhưng tốt nhất là cậu vẫn nên tìm cho cha một vị bác sĩ.
Sở dĩ bệnh tình của cha trở nên nặng như vậy.
Cũng là do không có bác sĩ.
Tại Z, không có bất cứ vị lương y nào cả, chỉ toàn lang băm.
Nếu không phải vì cơ thể của cha lúc đó quá yếu, cả hai đã nhanh chóng rời khỏi nơi này để chữa bệnh rồi.
Vì thế, chuyện quan trọng nhất đối với Sol hiện tại chính là kiếm thật nhiều tiền.
- --
Giữa đêm khuya thanh vắng.
Ư Ư..
A!
Sol giật mình tỉnh giấc, cậu lại gặp ác mộng.
Trong cơn ác mộng đó, cậu mơ thấy cha đã không chiến thắng nổi bệnh tật mà ra đi, còn cậu thì bất lực ngồi tựa đầu vào
giường mà khóc cho đến khi ngất đi.
“May mắn đó chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.”
Sol quay đầu ngủ tiếp.
Dù sao sáng nào cậu cũng cần phải dậy sớm, nên cậu cũng không muốn lãng phí tinh lực vào những chuyện không quan trọng.
Đâu đó trong căn phòng, một giọng nói bắt đầu thầm thì.
Mà mùi hôi thối, bốc lên càng ngày càng mạnh.
- --
Sol đã vắng mặt hai ngày.
Chuyện này làm Eli rất lo lắng.
Sol chỉ mới là một đứa trẻ con, hoàn cảnh gia đình cũng rất khó khăn.
Việc cậu ấy không đi làm rất là đáng nghi.
“Sky, Hakase, hai người đi cùng với tôi đi.”
Buổi tối hôm đó, Eli yêu cầu hai người ngồi đối diện.
“Tôi cần phải xử lí báo cáo để nộp lên tổng bộ.
Hai người cứ đi đi, tôi