Sự tình tiến triển cực kỳ thuận lợi, những thứ cần để bày trận cũng đã chuẩn bị xong.
Thanh Hiện một bên cân nhắc một bên kiểm kê, thoạt nhìn Hoàng Nghiêu không hề có ý định thay đổi, bất quá Hồng Tần còn không có tìm được, vẫn nên đề phòng thì hơn
Tình, tuy chỉ là một chữ, nhưng thật sự khiến cho con người ta vì nó mà điên cuồng si mê.
Sự tình của Tử Tiêu, Hoàng Nghiêu cùng Hồng Tần, sớm đã không còn phân biệt được ai đúng ai sai.
Đi đến tình trạng như ngày hôm nay, chỉ vì chưa dứt khoát mà thôi
Thanh Hiện đột nhiên cảm thấy bản thân hắn rất may mắn.
Năm đó, hắn chỉ dám đứng một bên nhìn, đem tình cảm yêu mến lặng lẽ chôn sâu dưới đáy lòng.
Vào thời điểm Hoàng Nghiêu điên cuồng quấn quýt si mê Tử Tiêu, hắn luôn ở sau lưng Hoàng Nghiêu mà yên lặng nhìn.
Ngay cả lúc Hoàng Nghiêu chết, hắn cũng rất thống hận chính mình đã yếu lòng, đến ngay cả một từ yêu cũng không dám mở lời
Có lẽ là do hắn may mắn, lúc hắn trải qua quá nhiều đau thương, thì Lý Tránh vẫn luôn đứng ở bên cạnh hắn
Vào một ngày kia, thời điểm bọn họ vội vàng từ Minh giới trở về, hắn liếc nhìn bộ dáng Hoàng Nghiêu đứng ở trong sân hướng bọn họ mỉm cười.
Nhưng là, cảm giác trong quá khứ đã sớm không còn, lúc đó, hắn chỉ cảm thấy – vô cùng lạ lẫm
Hắn tựa hồ hiểu được vì sao Hoàng Nghiêu lại chịu trợ giúp bọn hắn.
Có lẽ, khi hắn nhìn được khoảnh khắc Tử Tiêu ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, hắn liền minh bạch, hết thảy mọi việc đều không thể vãn hồi
"Đang suy nghĩ gì vậy?" Lý Tránh đi đến bên cạnh của hắn ngồi xuống, "Còn đang lo tên Hồng Tần kia đến quấy rối? Không có chuyện gì đâu, thiên la địa võng cũng được bố trí tốt lắm, chỉ chờ hắn sập bẫy nữa thôi"
Thanh Hiện cười lắc đầu "Thiên la địa võng, chỉ sợ cũng chẳng ngăn cản được hắn.
Trước hắn còn kiêng kỵ vài phần, thế nhưng bây giờ, Tử Tiêu đều tập trung hết tinh thần lên người của Mộc Á Tùy, hắn còn không nhân cơ hội này mà động thủ"
"Nhưng không phải là còn có Hoàng Nghiêu sao?" Lý Tránh đưa tay vuốt vuốt vùng giữa lông mày của Thanh Hiện, "Vạn nhất nếu có tình huống gì, nhờ hắn chống đỡ một hồi"
Lời vừa thốt ra miệng hắn liền hối hận, hai người bọn họ đã thật lâu không có đề cập tới bất cứ chủ đề gì liên quan đến người kia, thế cho nên, hắn thiếu chút nữa đã quên, Thanh Hiện đã từng đối với Hoàng Nghiêu.....!
"Ta không phải, không phải là có ý kia...." Nhìn hắn gấp đến độ ôm đầu gãi tai, khóe miệng Thanh Hiện cong lên đôi chút
"Được, đừng nói đến những chuyện này nữa, bên kia chuẩn bị như thế nào rồi?"
Lý Tránh vừa nghe Thanh Hiện là không có để ý đến, trong nội tâm mới nới lỏng ra đôi chút.
Nhưng vừa nghe đến vấn đề sau, sắc mặt hắn lại sụp xuống
"Vật chết đều chuẩn bị xong, nhưng vật sống lại không có ở yên một chỗ"
"Vật sống?"
"Chính là Mộc Á Tùy a, tên kia hoàn toàn không nghe lời của một ai, tôi xem a, nếu muốn làm cho cậu ta ngoan ngoãn nằm xuống, biện pháp tốt nhất chính là...." Hắn làm động tác gõ xuống
Thanh Hiện nhăn mày, không cần nghĩ cũng biết, ai dám động đến ngón chân của Á Tùy, Tử Tiêu còn không đem người bổ đôi?
"Còn bao nhiêu thời gian?"
"Nhiều nhất chỉ một giờ"
Thanh Hiện gật đầu "Đi, bên kia giao cho tôi, anh cùng Lam Trản trong coi trận pháp phòng ngự ngoài cửa, có gì biến động thì cứ gọi cho tôi"
Sau khi vội vàng phân phó, Thanh Hiện bước chân đến sân trước
Đúng như hắn sở liệu, trong sân đã rối loạn thành một đoàn, vừa thấy được hắn, Bạch Diễn đã nhanh chóng chạy đến
"Thanh Hiện ca, anh đã tới, mau mau, giúp tôi bắt lấy Mộc Á Tùy.
Cũng không biết anh ta là ngốc thật hay ngốc giả, lại dẫn lão đại công kích chúng tôi"
Nhìn bộ dạng tức giận của cậu ta, Thanh Hiện vừa bực mình vừa buồn cười
"Hiện tại là lúc nào rồi lại còn chơi? Cùng Hắc Liêu đi trông coi cửa sau đi"
Nghe hắn vừa quát, Bạch Diễn đành phải ỉu xìu theo sát Hắc Liêu đi trông coi cửa sau
Trong sân thoáng cái bớt đi phân nửa người, đương nhiên, mấu chốt là Bạch Diễn, Mộc Á Tùy chỉ có một người cũng chẳng ầm ĩ được
"Các người rời đi trước, tôi muốn cùng Á Tùy nói chuyện một lúc"
Lời này của hắn là nói cho Tử Tiêu nghe, hơn nửa ngày, bên kia cũng không có động tĩnh.
Thanh Hiện nhịn không được khuyên nhủ "Anh cũng không muốn chậm trễ thời gian đi?"
Chờ giây lát, Thanh Hiện mới quay đầu nhìn về phía bên Mộc Á Tùy đang nằm ngủ gật, cười nói "Khí của cậu cũng đã tiêu bớt hơn phân nửa đi, có phải là nên tha thứ cho hắn?"
Mộc Á Tùy tiếp tục ngủ gật
Thanh Hiện cũng không gấp, ngược lại giống như nhớ ra cái gì, từ từ nói ra
"Ngày đó, khi chúng tôi từ Minh giới trở về, Tử Tiêu vừa nhìn là nhận ra đó là Hoàng Nghiêu, hắn phẫn nộ cơ hồ là muốn giết chết Hoàng Nghiêu ngay lập tức, nhưng hắn lại không động thủ, cậu có biết vì sao không?"
Cũng không chờ Mộc Á Tùy trả lời, hắn tiếp tục nói "Đó là vì thân thể đó là của cậu, hắn không nghĩ sẽ làm cho cậu bị thương"
"Tôi biết rõ là cậu còn đang trách hắn cùng Hoàng Nghiêu đùa giỡn.
Nhưng trên thực tế, nếu như trên đời này có thứ gì có thể uy hiếp được Tử Tiêu, thì đó chính là an nguy của cậu.
Hắn chấp nhận diễn một màn đùa giỡn kia cũng bời vì cậu.
Còn cậu đại khái là không biết a, chướng ngại lớn nhất giữa cậu cùng Tử Tiêu không phải là Hoàng Nghiêu hay Hồng Tần, mà chính là thời gian,"
"Tử Tiêu vĩnh viễn sẽ bất lão bất tử, mà cậu, thì theo thời gian sẽ chẫm rãi già đi, sau đó là chết.
Cách làm của Tử Tiêu tuy có chỗ quá mức độc đoán, nhưng hắn đều là có ý tốt.
Cậu phải biết rằng, muốn có được sinh mệnh vĩnh hằng, thì chỉ có kí tên vào khế ước kia.
Nhưng chỉ có một linh