Lời nói của Hồng Tần làm cho Tử Tiêu sững sờ đôi chút, phản ứng của hắn Hồng Tần đều nhìn thấy rất rõ ràng, ý cười nhạo trong đáy mắt càng thêm mãnh liệt
"Xem ra anh cũng sẽ do dự! Tiểu bằng hữu đó của anh quả thật bất đồng....!Làm sao bây giờ, dục vọng muốn hủy diệt cậu ta, tôi sắp khống chế không nổi rồi...."
Giống như đang nói chuyện hằng ngày, khẩu khí của Hồng Tần rất nhẹ, sắc mặt của Tử Tiêu lại lạnh xuống, hai mắt nhìn Hồng Tần chậm rãi biến thành sắc tím, sát ý đều hiện rõ.
Không có cho Hồng Tần cơ hội chuẩn bị, lưỡi kiếm của trận phong thoáng chuyển đến, tốc độ cực nhanh, mắt thường chỉ kịp nhìn thấy một hồi cuồng phong ập qua.
Hồng Tần vừa mới khó khăn tránh thoát được, nhưng lại xảm thấy phía sau lưng có tiếng gào thét
"Không tốt" Ý thức của hắn cảm giác được nguy hiểm, thân thể không kịp né tránh, lưỡi kiếm vô hình của Tử Tiêu ở phía sau lưng hắn xuyên qua
"Cậu không phải là đối thủ của tôi" Thu hồi lưỡi kiếm sắc bén, Tử Tiêu lạnh lùng nhìn hắn
Hồng Tần nôn ra một bụng máu, thần sắc trở nên tái nhợt, hồn phách ẩn ẩn muốn thoát ly khỏi thân thể.
Chỉ có một hồn một phách, quả nhiên không đủ để ổn định thân thể.
Hắn thầm suy nghĩ trong lòng, nhưng trên mặt lại không có tia biểu lộ kinh hoảng
"Tử Tiêu, anh quả nhiên là không hiểu Hoàng Nghiêu, tôi cùng anh ấy đều là cùng một loại người, không chiếm được liền hủy!" Hô một tiếng, Hồng Tần lùi bước về phía sau, dựa vào bức tường đằng sau hắn mới có thể miễn cưỡng đứng vững "Anh cảm thấy, Hoàng Nghiêu là cam tâm tình nguyện giao ra hồn phách thuộc về tiểu bằng hữu kia?"
Nhìn thấy trên mặt của Tử Tiêu lộ vẻ chần chừ, Hồng Tần càng thêm đắc ý
"Năm đó tôi ăn cắp bí thuật, cho rằng đã đủ cường đại để đưa hắn về bên người.
Chưa từng nghĩ ngay cả lúc hắn bị ma hóa vẫn không buông bỏ được anh.
Năm đó hắn đã chấp nhất như thế, bây giờ hắn có thể cam tâm buông tay?"
Sắc mặt Tử Tiêu biến đổi, thân hình lóe lên, chạy vội ra ngoài.
Hồng Tần dùng một hơi cuối cùng ngăn cản hắn
"Đã không còn cách nào khiến hắn sống lại, vậy thì, đây chính là điều cuối cùng tôi làm vì hắn"
Hồng Tần nở nụ cười, sắc mặt của Tử Tiêu có chút xấu – Hồng Tần là muốn dùng linh hồn tự bạo.
Khoảng cách gần như vậy, sẽ rất khó để hắn có thể duy trì cái không gian này.
Đến lúc đó, xung động của lần tự bạo linh hồn này sẽ làm ảnh hướng đến nghi thức đang được tiến hành ở một không gian khác, một khi nghi thức bị ảnh hưởng, Á Tùy.....!
Tử Tiêu không hề muốn chuyện này sẽ xảy ra, hắn dùng toàn bộ linh lực của bản thân củng cố không gian.
Hồng Tần cười đến nét mặt mỉa mai
"Vì cậu ta mà ngay cả tính mệnh cũng không cần?"
"Dừng tay!" Một tiếng vô cùng nghiêm khắc nhưng lại có chút suy yếu vang lên khiến cho động tác của Hồng Tần dừng lại một chút.
Hắn thoáng thất thần liền bị Tử Tiêu dùng kết giới lập tức trói chặt, không thể động đậy
Lúc này, trên mặt của Hồng Tần mới có thêm chút màu sắc.
Vừa nhìn thấy người tới, hắn lập tức mở to hai mắt
"Anh....!Thân thể của anh...."
Người mới tới thân ảnh đã gần như mơ hồ, lại giống như dấu ấn, sớm đã khắc sâu vào trong tâm của hắn "Anh...!tên ngu ngốc này, khổ công tôi...."
Lời tiếp hắn không thể nào nói được, bởi vì người đó đối với hắn lộ ra tiếu dung nhu hòa, tựa như lần gặp đầu tiên của hai người họ
"Tôi vốn cũng không có ý định buông tay, diễn một chút, đùa vui một chút, nói là kích thích linh hồn của Mộc Á Tùy ly khai thân thể, nhưng phần nhiều là vì tư tâm của tôi.
Chính là trong một khắc đó, tôi đã biết rõ trong lòng anh sẽ không bao giờ có tôi.
Không còn lưu luyến, không còn chán ghét....!tựa như thái độ của anh đối với tôi, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Bởi vì không quan tâm, cho nên không sao cả" Thân ảnh của Hoàng Nghiêu dần dần trở nên nhạt nhòa
Hồng Tần nhìn phiến ảnh dần biến mất, thật lâu không có chớp mắt, tựa hồ là sợ khi chớp mắt liền nhìn thấy người đó biến mất.
Hoàng Nghiêu cũng không quá để ý nhìn Tử Tiêu
"Tôi vẫn một mực nghĩ, có lẽ chính là thái độ không quan tâm của anh chính là điều khiến tôi không cam lòng buông tay.
Có lẽ, là loại dục vọng không chiếm được gây nên....!bất quá, bây giờ nói những lời này cũng sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa"
Hắn nhìn Tử Tiêu thật sâu "Nếu có thể, kiếp sau hẳn là nên đến tôi"
Tử Tiêu giương mắt, ánh mắt nhìn lướt qua hắn
"Tôi không có kiếp sau" Hắn có sinh mệnh vĩnh hằng cũng muốn cùng người ấy chia sẻ, tuyệt đối không nghĩ sẽ có kiếp sau nào khác
Hoàng Nghiêu cười khổ "Anh vẫn là không lưu lại cho người khác chút mặt mũi nào"
Bất quá nương theo câu cảm thán này, tất cả mọi ràng buộc cứ thể theo gió phiêu đi, cả người liền thoải mái không ít
Quay đầu nhìn Hồng Tần, Hoàng Nghiêu nở nụ cười
"Tôi sắp phải đi trước một bước, xem ra cậu sẽ không thể đuổi kịp" Nói rồi thân ảnh nhạt nhòa hoàn toàn biến mất, một điểm dấu vết cũng không lưu lại
Hồng Tần trong kết giới đột nhiên bật cười to bước ra
"Ha ha ha....!Vậy anh hãy xem tôi làm thế nào mà đuổi kịp được anh" Nương theo tiếng cười to tiêu sái ấy, thân thể của Đỗ Đào chậm rãi ngã xuống mặt đất, mà linh hồn của Hồng Tần nhẹ nhàng thoát ra.
Tử Tiêu sớm đã đem kết giới gỡ xuống, cho nên lúc này cơ hồ Hồng Tần đã thông suốt, biến mất không còn thấy tăm hơi
Tử Tiêu yên lặng nhìn hai người biến mất, lập tức gỡ bở trận pháp không gian, thân hình nhanh chóng di chuyển, một lát sau đã xuất hiện bên người của Mộc Á Tùy
Mọi người vừa nhìn thấy hắn trở ra, lập tức liền nhẹ nhàng thở ra
"Lão đại, anh đã trở lại..." Bạch Diễn kích động