"Thế tử, giờ người tin ta rồi chứ?"
Tuy rằng Sở Hiên không muốn chấp nhận nhưng là sự thật đã xảy ra ở trước mắt, hắn cũng không có trả lời Lãnh Tiêu Nhiên, chỉ là trầm mặc không nói.
Nhưng vẻ mặt của Sở Hiên biểu lộ ra là đã chấp nhận sự thật này rồi.
Sở Lạc Lạc đã sớm không vừa mắt Mộ Dung Du mà sau khi Lãnh Tiêu Nhiên thẳng thắn nói ra thân phận của hắn thì nàng đương nhiên là tin tưởng đồng đội. Nhưng mà việc này cũng không thể nói cho Sở Hiên, thấy bộ dạng im lặng không nói của ca ca, nàng không khỏi có chút buồn rầu.
"Hơn nữa chỉ là một tên Mộ Dung Du mà thôi, mặc dù có chút khó giải quyết nhưng mà chúng ta cũng có bằng hữu, người kia, cũng là một hoàng tử của Thiên Kì Quốc."
Lãnh Tiêu Nhiên trước tiên dùng ma lực dò xét xung quanh, xác định xung quanh không có ai mới thấp giọng nói như vậy.
"Là ai?" Sở Lạc Lạc đột nhiên mở miệng hỏi, không biết vì sao trong lòng nàng đột nhiên có một chút linh cảm.
Nếu là Sở Lạc Lạc hỏi, Lãnh Tiêu Nhiên tất nhiên là không hề do dự trả lời: "Tam hoàng tử, Mộ Dung Liên."
Sở Lạc Lạc từ khi trọng sinh đến nay cũng đã hơn ba năm, bởi vì thân phận đặc biệt của khối thân thể nàng nên nàng vẫn thường để ý một số chuyện của Thiên Kì Quốc.
Về người bị người khác coi là hoàng tử phế vật Mộ Dung Liên, nàng cũng có nghe qua một số lời đồn đại. Hơn nữa gương mặt của quý công tử gặp được ở Lại Hiền Trấn có mấy phần giống với Mộ Dung Du, cho nên Sở Lạc Lạc suy đoán hắn chính là Tam hoàng tử của Thiên Kì Quốc.
"Ca ca, người còn nhớ vị quý công tử ở Lại Hiền Trần kia không?" Sở Lạc Lạc đột nhiên nói: "Hắn từng nói với ta, tên của hắn là Mộ Dung Liên."
Chỉ là lúc trước nàng tưởng rằng hắn chỉ là một quý tộc nào đó, về sau mới biết được trong hoàng tộc Thiên Kì Quốc chỉ có Tam Hoàng Tử có tên Mộ Dung Liên.
Lời Sở Lạc Lạc vừa nói ra khiến cả hai người đều sửng sốt.
Sở Hiên nhớ lại bộ dạng của người kia cùng với hành vi cử chỉ của hắn quả thật là có phong thái hoàng gia, nhưng là...
"Hắn vì sao lại nói uội tên của hắn?" Sở Hiên hỏi.
Sở Lạc Lạc không nghĩ tới một câu nói xúc động nhất thời của nàng lại dẫn tới sự nghi ngờ của Sở Hiên, nhưng là nàng không có cách nào nói ra chân tướng mọi chuyện với hắn.
"Mộ Dung Liên thực ra là một người rất cổ quái, nếu như hắn nhìn vừa mắt, cho dù nói cho đối phương danh tính cũng không phải là chuyện gì lạ." Lãnh Tiêu Nhiên nhìn thấy Sở Lạc Lạc lộ ra vẻ mặt khó xử thì vội vàng tiếp lời nói: "Nhìn theo thời gian mà nói thì người mà các ngươi gặp được rất có khả năng là Tam hoàng tử."
"Đúng vậy ca ca, lúc trước hắn còn mời ta vào trong xe ngựa mà, người quên rồi sao?"
Sở Hiên gật gật đầu, dường như tin lí do thoái thác của hai người nhưng mà Lãnh Tiêu Nhiên lại như vô ý như cố tình liếc mắt nhìn Sở Lạc Lạc một cái.
Trên đường trở về học viện, huynh muội hai người nhớ lại tin tức mà Lãnh Tiêu Nhiên đã cũng cấp.
Nghe nói trong khoảng thời gian này, Mộ Dung Liên ở Thiên Kì Quốc làm không ít chuyện, có được uy vọng rất cao trong lòng dân chúng. Hơn nữa mẫu phi của hắn vố là Công chúa của Minh Nguyệt Quốc, xuất thân này thậm chí so với Hoàng hậu hiện nay còn cao quý hơn. Mà Hoàng đế Mộ Dung Dị của Thiên Kì Quốc từ xưa đến nay vô cùng thương tiếc vị Tam hoàng tử ốm yếu này. Hiện nay, thấy bệnh tình của Mộ Dung Liên đã chuyển biến tốt liền đem một số quốc vụ giao cho hắn xử lý.
Tình hình như vậy làm cho Mộ Dung Du vốn đang yên ổn ngồi ở vị trí Thái tử cảm thấy ngày ngày bất an. Ít ngày nữa khi hắn tốt nghiệp, trở về Thiên Kì Quốc, chỉ sợ Thiên Kì cũng bắt đầu rung chuyển.
Theo ý tứ của Lãnh Tiêu Nhiên, muốn hoàn toàn đánh bại Sở Hàn thì thời điểm tranh giành đế vị chính là thời cơ tốt nhất.
--
Hai ngày sau, Sở Lạc Lạc đến phòng học nhưng lại không gặp Đông Phương Ngạo.
"Tiểu tử kia từ hôm trước đã không thấy người đâu, không biết đã chạy đi chỗ nào rồi." Trong giọng nói của Mặc Vô mang theo lo lắng nhàn nhạt.
Gần đây học viên trong Thánh Vân học viện, nhất là một ít học viên thiên tài dường như đều có chút không thích hợp.
Việc này có chút quan hệ cùng với việc thế cân bằng của ba nước có dấu hiệu bị phá vỡ. Từ sau chuyện lần trước Bạch Tử Lâm và Lam Tiểu Lượng xảy ra chuyện dẫn đến mất mạng thì đệ tử quý tộc của Minh Nguyệt Quốc và Phong Vũ Quốc bắt đầu ngấm ngầm đấu đá.
Những học viên có chút thiên phú phần lớn đều muốn tìm chỗ dựa , căn cứ theo tình hình hiện nay, bọn họ bắt đầu dựa vào những quý tộc của ba quốc gia. Trong đó Đại hoàng tử của Thiên Kì Quốc là có danh vọng cao nhất, hắn cũng là người mà đại bộ phận học viên nguyện ý trung thành với hắn.
Sở Lạc Lạc cũng thấy kì lạ, tiểu tử Đông Phương Ngạo kia hai ngày trước còn nói muốn giao đấu với nàng vậy mà hôm nay cho tới khi Mặc Vô dạy học xong cũng vẫn không thấy bóng người.
Mặc Vô rất yên tâm với ba đệ tử này, cho rằng bọn họ sẽ không tham dự vào việc tranh đấu giữa các nước, nhưng mà ông đã quên, có đôi khi ngươi không tìm phiền toái nhưng mà phiền toái lại tới tìm ngươi, nhất là người có thân phận như Đông Phương Ngạo
Buổi tối hai ngày trước, Đông Phương Ngạo vừa ra khỏi phòng học không lâu liền gặp được một người mà hắn không thể ngờ tới.
Đó là một nữ tử mặc y phục màu tím, trên mặt mang theo ý cười trong suốt, nhưng mà Đông Phương Ngạo căn bản không nghĩ ra mình đã từng gặp nàng lúc nào.
Sau khi nàng giới thiệu xong Đông Phương Ngạo mới nhớ tới nữ tử nàng chính là nữ pháp sư hệ lôi ngày đó đã gặp được ở Thủy Hàn Thành. Hắn đối với nữ tử này không có một chút hảo cảm nào, thậm chí còn có vài phần chán ghét, bị nữ nhân này tìm tới, hắn không khỏi hơi nhíu mày.
"Đông Phương đại ca, ta tìm ngươi mấy ngày nay rồi. Ngày đó sau khi mọi người rời khỏi Thủy Hàn Thành thì ta vẫn ở lại đó, vì vậy mới phát hiện một số tin tức về kẻ được gọi là Thần kia. Ta nghĩ chuyện như vậy vẫn là nên nói với ngươi một tiếng."
Đông Phương Ngạo vốn nghĩ sẽ không để ý tới nàng ta nhưng mà tin tức trong lời nói của nàng lại khiến cho hắn thấy tò mò. Vì thế hắn đi theo cô gái tên A Tử này, đi gặp người biết tin tức theo lời nàng nói.
Đông Phương Ngạo ngàn vạn lần không nghĩ tới kia lại là một cái bẫy.
Khi hắn tỉnh lại phát hiện mình cả người không có chút sức lực nào, bị trói trong một căn phòng không có cửa sổ, mà trong phòng, còn có một người quen, người kia cũng bị trói lại. Người này chính là Mạc Tuyết đã lâu không gặp.
Sau đó không lâu hắn lại thấy một người khiến cho hắn vô cùng bất ngờ.