Vào ngày thứ mười khi Đông Phương Ngạo mất tích, mọi người trên đường đều kinh ngạc vì thấy một người toàn thân đầy máu không biết từ đâu chạy tới. Ngay khi đến gần cửa chính của Thánh Vân học viện thì người này đột nhiên ngã xuống, bởi vì lúc ấy là ban ngày cho nên khiến cho không ít người chú ý tới.
Lúc này một đám người đuổi theo ở phía sai nhìn thấy hắn đã làm cho không ít người chú ý tới, người đi đầu mới ra dấu cho những người phía sau, đám người bịt mặt không cam lòng bỏ đi.
Trên người người kia vốn là y phục màu đỏ cho nên không thể nhận ra rốt cục là đã chảy bao nhiêu máu, hơi thở của hắn mỏng manh, tuy rằng đã nhiều ngày chưa được tắm rửa nhưng dựa vào trang phục và bộ dáng thì có người nhận ra hắn đúng là học viên của Thánh Vân học viện - Đông Phương Ngạo.
"Vết thương của hắn rất nặng, cũng may thân thể cường tráng cho nên không tổn thương đến gân cốt."
Mặc Vô nhíu mày, nhiều năm nay ông chưa từng tức giận như vậy.
Trên người Đông Phương Ngạo có vết thương do bị roi đánh, vết bỏng, vết thương do đao kiếm gây ra, còn có không ít vết bầm tím do bị đánh đập. Rốt cục là người nào lại giống như có thù oán sâu nặng gì với Đông Phương Ngạo? Cũng chỉ có thể đợi Đông Phương Ngạo tỉnh táo lại thì mới biết được chân tướng sự việc.
Bởi vì Đông Phương gia cũng có sản nghiệp ở Vân Đô thành cho nên học viện liền phái người đến báo cho người nhà Đông Phương.
Sau khi Đông Phương Ngạo bị mất tích, Thánh Vân học viện xuất hiện một sự kiện oanh động. Đại hoàng tử của Thiên Kì Quốc đã hoàn thành việc học, trở về Thiên Kì, có không ít người ngầm đoán rằng lần này Mộ Dung Du về nước là hẳn là muốn trở về kế thừa vị trí Thái tử. Đồng thời lúc hắn rời đi cũng có không ít học viên thiên tài của Thánh Vân học viện đi theo hắn, thậm chí còn có một vài giáo sư của học viện.
Sở Lạc Lạc và Lệ Vô Ngân lúc này gặp được Trương đại thúc đã lâu không gặp, cũng là người lúc trước đã đánh xe đưa bọn họ tới Thủy Hàn Thành.
Sau khi nhận được tin tức Đông Phương Ngạo bị thương, ông lập tức chạy tới đây nhưng mà nhìn bộ dáng của ông giống như mấy ngày nay chưa được ngủ ngon.
"Thiếu gia! Rốt cụ là xảy ra chuyện gì? Tại sao lại như vậy?" Trương đại thúc thấy Đông Phương Ngạo nằm trên giường, đau lòng hô to.
Mọi người ở đây đều lắc đầu, không thể trả lời câu hỏi của ông.
Không biết là có phải nghe được tiếng gọi của Trương đại thúc hay không mà Đông Phương Ngạo cuối cùng cũng tỉnh lại.
"Ưm..." Hơi hơi động một chút, đau đớn truyền khắp toàn thân.
"Miệng vết thương của ngươi còn chưa khép lại, không được cử động."
Đông Phương Ngạo cố gắng vài lần phát hiện mình căn bản không nhấc nổi tay lên mới buông tha mà những vết thương trên người hắn vốn đã ngừng chảy máu giờ lại bắt đầu chảy máu.
"Mạc Tuyết còn ở trong tay bọn họ." Đông Phương Ngạo nói, bên trong lời nói có một loại hận ý tới nghiến răng nghiến lợi.
"Lúc ngươi mất tích là cùng với Mạc Tuyết sao?"
"Đúng vậy, người bắt chúng ta là Triệu Tử Kính! Nhanh đi cứu nàng!"
Dựa vào miêu tả của Đông Phương Ngạo, Mặc Vô mang theo Sở Lạc Lạc và Lệ Vô Ngân tìm được đến nơi mà bọn họ đã bị nhốt nhưng nơi đó đã trở thành vườn không nhà trống, một chút dấu vết cũng không lưu lại, vì thế bọn họ đành phải trở về học viên.
Khi bọn họ trở lại thì nghe thấy thanh âm tranh chấp của Đông Phương Ngạo và Trương đại thúc.
"Ngươi vì sao lại gạt ta!" Đông Phương Ngạo hét lớn.
Ba người Mạc Vô vừa mới vào cửa chính là nhìn thấy Đông Phương Ngạo ngã từ trên giường xuống.
"Thiếu gia... Thiếu gia... Người đừng như vậy..."
Đông Phương Ngạo lại đẩy Trương đại thúc ra, hô to: "Cút ngay! Đừng có cản ta!"
Trương đại thúc phát hiện đám người Sở Lạc Lạc đã trở về, vội hô: "Lạc Lạc tiểu thư, cầu xin cô khuyên nhủ thiếu gia nhà chúng ta đi, nếu cứ như vậy thì miệng vết thương của cậu ấy sẽ nứt ra mất."
Sở Lạc Lạc nhíu mày quát: "Đông Phương Ngạo! Ngươi bình tĩnh một chút! Thân thể hiện tại của ngươi có thể làm được cái gì!"
Nghe thấy thanh âm trong trẻo của Sở Lạc Lạc, Đông Phương Ngạo ngẩng đầu, chỉ thấu hốc mắt của hắn đã phiếm hồng.
Trong lúc bọn họ rời đi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của ba người, Trương đại thúc do dự một hồi cuối cùng mới nói ta những chuyện vừa xảy ra.
Thì ra từ sau khi Trương đại thúc biết được Triệu Tử Kính là người của Mộ Dung Du thì tâm thần không yên, ngay cả câu hỏi của Đông Phương Ngạo cũng không nghe thấy. Đông Phương Ngạo nhân thấy thần sắc của Trương đại thúc có gì không đúng, sau khi tra hỏi mới biết được thì ra trong lúc Đông Phương Ngạo mất tích thì sản nghiệp của Đông Phương gia ở Thiên Kì Quốc xảy ra vấ đề, những cửa hàng có liên quan đến Đông Phương gia đều bị đóng cửa, những người tham gia buôn bán đều bị giam vào ngục, trong đó cũng bao gồm của người nhà Đông Phương gia.
Đông Phương Ngạo nặng nề đấm một quyền lên mặt đất, căm hận nói: "Nhất định là do Mộ Dung Du!"
"Thiếu gia, lão gia đã tự mình đến kinh thành của Thiên Kì quốc." Trương đại thúc nói.
Chính là bởi vì như vậy cho nên Đông Phương Ngạo mới lo lắng.
Từ lời kể của Trương đại thúc thì vào lúc Triệu tử kính tìm đến hắn thì cũng có người tìm đến tổng bộ của Đông Phương gia ở Thiên Kì Quốc, mục đích của bọn họ chính là muốn Đông Phương gia ủng hộ Mộ Dung Du. Nhưng bất luận là gia chủ hiện nay của Đông Phương gia hay là người kế thừa vị trí gia chủ là hắn cũng đều cự tuyệt, vì thế hắn mới bị lừa rơi vào bẫy mà người nhà Đông Phương gia ở Thiên Kì Quốc mới bị giam vào ngục.
Nhưng mà Trương đại thúc cũng không nói toàn bộ sự việc cho hắn, Đông Phương Ngạo nghe ra từ trong giong nói của ông, sự tình có lẽ càng phức tạp hơn so với tưởng tượng của hắn.
"Mạc Tuyết đâu?" Đông Phuơng Ngạo lúc này mới nhớ tới đám người Sở Lạc Lạc đã trở về nhưng mà không thấy Mạc Tuyết.
Lần này hắn thuận lợi thoát ra được cũng có công lao của Mạc Tuyết, nếu không nhờ Mạc Tuyết giúp thu hút sự chú ý của Triệu Tử Kính thì một mình hắn chỉ sợ là khó làm nên chuyện.
Mặc Vô lắc lắc đầu: "Chúng ta đã tìm thấy chỗ đó nhưng mà nơi đó đã là vườn không nhà trống, Tuyết nha đầu hẳn là đã bị mang đi rồi."
"Theo lời ngươi nói, bọn họ hẳn là vì Công Kích Tinh Thần mới bắt Tuyết nha đầu đi, chỉ cần