Trong lòng Sở Lạc Lạc biết, ma lực hiện nay của nàng chỉ có thể tương đương với một cao cấp ma pháp sư, so với cấp bậc ma đạo sĩ của Lãnh Tiêu Nhiên vẫn còn chênh lệch rất lớn. Huống hồ, trên người hắn có thể còn cất giữ một vài trang bị ma pháp cao cấp, nếu như khai chiến lúc này, nàng tuyệt đối không có lợi thế nào. Nhưng là, theo biểu tình của Lãnh Tiêu Nhiên, hắn tuyệt đối sẽ không thả nàng đi.
Cùng một lúc, lý trí nói cho Sở Lạc Lạc rằng nàng nên nghĩ cách ứng phó Lãnh Tiêu Nhiên, sau đó lại vào lúc hắn không đề phòng thừa cơ trốn đi. Nhưng mà, đối mặt với lời nói khiêu khích của Lãnh Tiêu Nhiên, thật sâu trong nội tâm Sở Lạc Lạc nảy mầm tức giận.
Vì thế, nàng hừ lạnh nói: “Chỉ là một cái ma đạo sĩ mà dám ở đây xàm ngôn, hôm nay lão phu liền nói cho ngươi, đến cùng, ai mới là chim sẻ!”
Cho dù ma lực không bằng hắn thì sao, nói về trình độ thao túng pháp thuật, Sở Lạc Lạc nàng tuyệt đối không thu kém người khác. Nếu như Lãnh Tiêu Nhiên dùng băng, vậy nàng sẽ dùng ngọn đuốc hòa tan hắn!
Vừa nói xong, Sở Lạc Lạc đã phát động công kích trước. Trên bàn tay nhỏ nhắn dấy lên lửa đỏ, từ ma lực nàng rót vào mà cuồng bạo. Ngọn lửa mỏng manh biết thành hỏa diễm cao nửa thước, sau đó, hỏa diễm lại hóa thành một con rồng lửa, gào thét bay về phía Lãnh Tiêu Nhiên.
Đôi mắt bạc hẹp dài của Lãnh Tiêu Nhiên hơi nheo lại, hắn không nghĩ tới chiêu người mặc áo dùng lại chính là ma pháp cao cấp hệ hỏa – Hỏa Long Thuật!
Kỳ thật, Lãnh Tiêu Nhiên cũng vừa mới bước vào Vân Quy Thành, khi hắn đến phủ thành chủ, đang muốn lien lạc với Lãnh Nghị thì vừa vặn thấy người mặc áo đen mang theo Lãnh Nghị và Thạch Trí trở về phủ thành chủ.
Lúc ấy, hắn ở một nơi bí mật gần đó nhìn thấy người mặc áo đen chỉ sử dụng một đoàn khói đen đã không chế được hai người. Lãnh Tiêu Nhiên cảm thấy vô cùng kì lạ, bởi vậy hắn không hiện thân mà người lại, dùng pháp thuật che dấu hơi thở của mình, bí mật đi theo. Quá trình sau đó, hắn thấy toàn bộ, khi hắn nhìn người mặc áo đen không cần niệm chú ngữ mà lại có thể sử dụng ma pháp cao cấp hệ quang thì vô cùng kinh ngạc. Thánh Vân đại lục từ khi nào lại xuất hiện một ma pháp sư như vậy, hắn sao lại có thể không biết.
Khi người mặc áo đen phóng ra hai quả cầu màu xám bạc, trong nháy mắt đã cắn nuốt lốc xoáy hắc ám cũng phá giải uy lực hắn ám mạnh mẽ, hắn thậm chí không thể nhìn ra đó là loại ma pháp gì. Điều này làm cho Lãnh Tiêu Nhiên cảm thấy địa vị của mình bị uy hiếp.
Hơn nữa, người này luôn mồm tự xung là lão phu thế nhưng lại đội một cái mặt nạ hình đầu trẻ con buồn cười, toàn bộ thân hình dường như đều bị che dấu bên trong áo choàng rộng thùng thình, người bên ngoài căn bản không thể biết được diện mạo thật của hắn. Chỉ có khi sử dụng ma pháp, người mặc áo đen mới để lộ ra một đôi tau mềm mại, nhưng mà bên trong cuộc chiến, mội người đều bị rung dộng bởi sức mạnh và sự thần bí của hắn, căn bản không có ai từng lưu ý tới điểm này. Lãnh Tiêu Nhiên vẫn luôn âm thầm quan sát lại không giống vậy, hắn chú ý tới điều này, người có một đôi tay như vậy tuyệt đối không phải là một lão già.
Đối mặt với rồng lửa lướt gió gào thét bay tới, Lãnh Tiêu Nhiên giơ tay phải lên, lấy tay hắn làm trung tâm, xung quanh xuất hiện từng đóa, từng đóa hoa băng mà lam nhạt, chỉ trong nháy mắt đã chặn trước thân hình của hắn. Nhiều đóa hoa lien kết với nhau tạo nên một tấm chắn bằng băng hoa lệ.
Lãnh Tiêu Nhiên có thể sử dụng Băng Thuẫn Thuật cao cấp cũng không phải điều kì lạ, chỉ là Băng Thuẫn Thuật của hắn không giống với người khác, giống như ở giữa không trung nở rộ một đóa hoa băng yêu dã, có vẻ dị thường hoa lệ.
Hơn nữa, tấm chắn được tạo thành từ hoa này, nhìn qua có vẻ yếu ớt vô cùng nhưng lại có thể chặn đứng rồng lửa đang bay tới, Sở Lạc Lạc có chút ngoài ý muốn.
Thấy vậy, Sở Lạc Lạc điều chỉnh lại khí thế rất nhanh, tay phải vẽ ra một nửa vòng tròn, sau đó bàn tay khẽ đẩy. Rồng lửa vốn dĩ đang đánh vào tấm chắn lại tách ra làm