Lôi Điện Thuật đánh ra dòng điện màu xanh u ám hoa lệ, là chắn băng lập tức vỡ vụ, phiêu tán trong không khí, hóa thành hư ảo. Thân hình Lãnh Tiêu Nhiên nhanh chóng lui lại, gương mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Ngươi cư nhiên là lôi hỏa song hệ ma pháp sư?”
Trả lời Lãnh Tiêu Nhiên là một tiếng cười lạnh của Sở Lạc Lạc, trong cặp mắt hổ phách của nàng tràn đầy khinh thường.
Nhưng mà, cho dù ngươi là song hệ ma pháp sư thì sao? Lãnh Tiêu Nhiên bỗng dưng phi thân lên, một tay hóa ra băng nhận đánh về phía người mặc áo đen, thân pháp ở giữa không trung cực kì nhanh nhẹn.
Ma vũ song tu?! Sở Lạc Lạc không ngờ tới Lãnh Tiêu Nhiên là một ma pháp sư mà lại đánh cận chiến như một kiếm sĩ, vộ vàng né phải tránh trái không trực tiếp chống đỡ băng nhận.
Dù sao Sở Lạc Lạc cũng chỉ là một Trung Cấp Kiếm Sĩ mà thôi, vẫn là còn xa mới bì kịp Lãnh Tiêu Nhiên, rất nhanh liền rơi vào thế hạ phong.
“ Ta muốn nhìn xem, người cố giả vờ bí ẩn như ngươi rốt cuộc là ai!” Tay phải Lãnh Tiêu Nhiên công kích người mặc áo đen, đồng thời tay trái vươn lên muốn chụp lấy mặt nạ hình đẩu trẻ con trên đầu người mặc áo đen.
Sở Lạc Lạc hóa giải thế công của Lãnh Tiêu Nhiên, muốn tránh né tay trái của hắn vẫn là không kịp, mắt thấy mặt nạ sẽ bị vạch trần.
Lúc này mặt nạ hình đẩu trẻ em đột nhiên vươn ra một cánh tay thật dải trắng nõn quỷ dị. Móng tay dài chộp tới gương mặt tuấn tú của Lãnh Tiêu Nhiên.
Lãnh Tiêu Nhiên cả kinh, bất chấp việc lật mặt nạ, vội vàng lui về phía sau. Đợi đến khi hắn nhìn lại cái mặt nạ kia thì cánh tay kia đã lui về bên trong, không thấy bóng dáng.
“Hì hì… Tỷ tỷ, tỷ tỷ, Lãnh Nguyệt làm tốt không?” Đáy lòng Sở Lạc Lạc đột nhiên xuất hiện thanh âm tranh công của Lãnh Nguyệt.
“Ừ, không tồi, Lãnh Nguyệt làm vô cùng tốt.” Trong lòng Sở Lạc Lạc không chút keo kiệt, khích lệ nói.
Lãnh Nguyệt nghe vậy liền phát ra tiếng cười đắc ý. Lãnh Nguyệt đắc ý, mặt nạ hình đầu trẻ em cũng nhếc miệng lộ ra tươi cười.
Tươi cười của chiếc mặt nạ bị Lãnh Tiêu Nhiên nhìn thấy làm cho hắn cảm thấy quỷ dị vô cùng.
Lãnh Tiêu Nhiên đột nhiên nhớ tới, vừa rồi, người mặc áo đen thần bí này còn sử dụng quang minh ma pháp và một loại ma pháp mà ngay cả mình cũng không biết. Sự kinh ngạc trong con ngươi màu bạc càng tăng lên, hắn nói: “Ngươi rốt cuộc là loại người nào? Nếu không nói ta sẽ không khách khí!”
“Ha ha ha… Lão phu muốn xem ngươi không khách khí như thế nào!” Sở Lạc Lạc đứng ở vị trí Lãnh Tiêu Nhiên vừa đứng, áo choàng đen rộng thùng thình đong đưa theo gió, hiển lộ phong phạm của một vị cao thủ.
Thông qua cuộc so chiêu vừa rồi, Lãnh Tiêu Nhiên đã sớm phát hiện, tuy rằng người mặc áo đen này chiêu thức lõa luyện, tốc độ phát động ma pháp cực nhanh nhưng ma lực vẫn thấp hơn bản thân hắn. Nghe được lời nói của người mặc áo đen vẫn không chút yếu thế như cũ, trong lòng Lãnh Tiêu Nhiên cũng nảy lên một cỗ ngạo khí. Hắn tà mị cười, trong miệng niệm lên chú ngữ. Một quả cầu băng màu lam lóe sáng xuất hiện trong tay Lãnh Tiêu Nhiên. Trung tâm quả cầu ẩn hiện một luồng màu lam sậm lưu chuyển, vô cùng huyễn lệ
“Ngươi có dám tiếp một chiêu của ta?” Lãnh Tiêu Nhiên nhíu mày, khiêu khích nói.
Đối mặt với khiêu khích của một ma đạo sĩ, hơn nữa người đó còn là Lãnh Tiêu Nhiên, Sở Lạc Lạc cảm thấy vô cùng nhục nhã. Kiếp trước, năng lực của nàng so với một ma đạo sĩ cỏn con không biết cao hơn bao nhiêu lần, nhưng mà, trải qua chết đi sống lại, Sở Lạc Lạc đã không còn là một vong linh ma pháp sư ẩn cư không màng thế sự nữa. Nàng biết rõ, Lãnh Tiêu Nhiên đã phát hiện ta ma lực của nàng không đủ cho nên mới đánh bừa một chiêu muốn nàng thất bại.
Nhìn đến quả cầu băng quỷ dị trong tay Lãnh Tiêu Nhiên, Sở Lạc Lạc biết hắn muốn dùng chiêu gì. Kiếp trước nàng có một bạn học cũng là băng hệ ma pháp sư cho nên nàng đối với ma pháp của băng hệ cũng không lạ gì.
Đối mặt với khiêu khích của Lãnh Tiêu Nhiên, là một thiên tài ma pháp sư kiêu ngạo, Sở Lạc Lạc lạnh lùng nói: “Tiếp của ngươi một chiêu thì có sao.”
Nói xong, Sở Lạc Lạc cư nhiên dẫn đầu bay xuống mặt đất.
Lãnh Tiêu Nhiên sửng sốt, đoán rằng người mặc áo đen nhất định là sợ mình năng lực không đủ, cho nên để tránh lãng phí ma lực thà rằng tấn công trước. Lãnh Tiêu Nhiên cũng không nói đùa, đi theo Sở Lạc Lạc rơi xuống tới mặt đất.
Quả cầu băng màu lam tỏa sáng làm nổi bật khuôn mặt tà mị của Lãnh