Cô gái mặc y phục đen bay xẹt qua giữa không trung, đối mặt với hỏa hạc, tung ra công kích sắc bén, vẫn thành thạo như cũ, so với thân hình to lớn đang phe thẩy đôi cánh kia thì thân hình nhỏ nhắn của nàng giống như đang nhảy múa giữa không trung.
Từ đạo, từng đạo phong nhận từ tay nàng bay ra, từng chiêu, từng chiêu đều cùng đánh vào một chỗ. Hỏa hạc phát ra tiếng rống giận, đồng thời vô số lông vũ đỏ rực rơi xuống tạo thành cảnh đẹp mê hoặc. Nhưng mà giờ phút này cũng không phải là lúc để thưởng thức cảnh đẹp, bởi vì loại cảnh đẹp này là đẹp đẽ trí mạng.
Tuy là đêm tối lạnh lẽo nhưng lúc này không khí lại nóng rực.
Lệ khí mà hỏa hạc phát ra ngày càng nồng đập, đôi mắt cũng bị tơ máu che kín, tốc độ móng vuốt chém xuống nhanh gấp mấy lần so với lúc trước. Mắt thấy sẽ bắt trúng mục tiêu nhưng Sở Lạc Lạc lại có thể từ khe hở của móng vuốt, linh hoạt tránh né. Đáng tiếc, hỏa hạc đã nắm giữ được quỹ đạo di chuyển của nàng, nó vỗ cánh một cái, lập tức, một cơn lốc hình thành, xé không khí đánh về hướng Sở Lạc Lạc tránh đi. Lúc này, một mũi tên băng thật lớn xoay tròn trong không khí bay đến, vùng không khí mà mũi tên băng bay qua đều lộ ra hàn ý, làm cho không khí bị vặn vẹo. Mũi tên băng bắn về phía trung tâm của cơn lốc làm cho hướng gió lệch đi một chút.
“Lệ Vô Ngân, làm không tồi!”
Cô gái mặc y phục đen vừa tránh thoát được một lần công kích đã bay tới bên canh Lệ Vô Ngân, mỉm cười khích lệ nói. Nếu như không phải là mũi tên băng của hắn bay tới thì chỉ sợ là nàng sẽ không tránh kịp. Nhưng mà, nếu như lúc này chỉ có một mình nàng thì con hỏa hạc này đã sớm bị nàng làm thịt.
“Không cần khách khí. Chúng ta trước mắt vẫn là đồng đội, nhiệm vụ này vốn là nên hợp lực để hoàn thành.” Lệ Vô Ngân thản nhiên trả lời, tay hắn vẫn làm động tác kéo cung như cũ. Hắn niệm chú ngữ, tay phải liền tỏa ra ánh sáng màu xanh lam, một mũi tên băng lập tức lao ra.
Hỏa hạc giơ móng vuốt chụp tới, mũi tên vốn sẽ đâm vào bụng liền bị nó nắm lại, sức mạnh thật lớn làm ũi tên băng gẫy đôi rơi xuống đất.
Lập tức, hỏa hạc lại đánh về hướng Sở Lạc Lạc và Lệ Vô Ngân, lúc này, lại một bóng dáng đỏ rực khác từ tường thành bay lên, hắn giơ cao bảo kiếm, dấy lên đấu khí màu đỏ, ở giữa không trung tựa như một cái cầu vồng rực rỡ nhất.
Hắn hô lớn một tiếng: “Thứ Hồn-Tàn Phiêu!”
Thân ảnh đỏ rực tập tức tăng tốc, khi đến vị trí ngang bằng với đầu hỏa hạc, hắn vung bảo kiếm, một đạo ánh sáng đỏ xẹt qua, đấu khí thoát ra khỏi thân kiếm, bắn ra ngoài.
Chiêu thức ngày ấy dùng để đối phó với ban giám khảo lại một lần nữa được sử dụng, Vào ngày ấy, khi đấu khí của hắn bị đấu khí màu xanh lam của ban giám khảo làm cho lệch quỹ đạo thì Đông Phương Ngạo đã có lĩnh ngộ mới. Giờ phút này, hắn sửa chữa lại, đem toàn bộ đấu khí tập trung ở thân kiếm sau đó phóng ra, chia làm hai hướng tấn công hỏa hạc, làm cho nó trở tay không kịp.
Đông Phương Ngạo dù gì cũng là một Cao Cấp Kiếm Sư, một chiêu toàn lực của hắn đương nhiên là có uy lực cực lớn. Một chiêu kia vừa vặn đánh trúng mắt trái của hỏa hạc, nó lập tức phát ra một trận rên rỉ, ở giữa không trung điên cuồng quơ loạn hai cánh ôm lấy đầu.
Rên rỉ xong, trong miệng hỏa hạc lại phun ra từng tia lửa nóng rực, theo cái cổ quay đi quay lại của nó mà tia lửa phun ra vô số phương hướng khác nhau trên không trung.
Cách hỏa hạc gần nhất chính là người vừa công kích nói – Đông Phương Ngạo, hắn vốn đang muốn đắc ý một trậnm lại không ngờ trong miệng hỏa hạc lại lại phun ra tia lửa. Chuyện này vốn không nên xảy ra vậy giờ này lại cố tình xảy ra.
Hắn né tránh không kịp chỉ đành phải giơ hai tay lên ngăn cản.
“Tên ngốc! Còn không mau tránh đi!”
Thanh âm thanh thúy truyền đến, Sở Lạc Lạc lướt tới bên cạnh hắn, mang hắn tới nơi an toàn.
Thì ra khi tia lửa sắp thiêu tới chỗ Đông Phương Ngạo thì Sở Lạc Lạc và Lệ Vô Ngân đồng thời ra tay. Lệ Vô Ngân lấy nước dập lửa, làm cho lửa lớn kia giảm đi một nửa uy lực. Sở Lạc Lạc lại thi triển Lướt Không Thân Pháp túm Đông Phương Ngạo đi.
“Ha ha, chiêu vừa rồi của ta cùng không tồi đi!”
Sở Lạc Lạc tức giận trừng lớn mắt, người này cũng không nhìn tình huống một chút, mắt thấy tia lửa lại một lần nữa phóng tới, nàng thả lỏng người, dưới chân đạp không khí bên dưới, chật vật tránh thoát.
Lệ