Nhìn thấy ánh mắt hỏa hạc trước khi chết toát ra tia cảm kích và an bình, Lệ Vô Ngân và Đông Phương Ngạo đều ngẩn ra.
Con ngươi màu lam của Lệ Vô Ngân dần hiện ra một tia kiên định, hắn không khỏi hơi mím môi.
Đông Phương Ngạo nhìn thấy tất cả, yên lặng nhìn cô gái mặc áo đen, miệng lẩm bẩm nói: “Vì sao, ngươi…”
Vì sao ngươi lại vì nó tiêu hao ma lực của mình?
Tuy rằng lời còn chưa dứt nhưng Sở Lạc Lạc có thể hiểu được nghi vấn của Đông Phương Ngạo, nàng thản nhiên trả lời: “Ma thú cũng có tôn nghiêm.”
Lời nói thản nhiên của nàng làm cho trong lòng của Lệ Vô Ngân và Đông Phương Ngạo cùng chấn động, giống như sáng tỏ cái gì.
Một bóng dáng thon dài từ chỗ tối đi ra, bóng đêm che khuất bộ dạng của người nọ. Người nọ nhìn bóng dáng Sở Lạc Lạc, hơi nghiêng đầu, thấp giọng nói: “Ma thú cũng có tôn nghiêm? Có ý tứ!”
Lúc này, lại có một bóng dáng khác từ chỗ âm u rời đi, vội vàng chạy tới nơi nào đó trong thành.
Hắn lướt qua vài cái quảng trường rốt cục dừng lại trước mặt một tòa nhà lớn. Gõ cửa theo một nhịp tiết tấu, “Chi nha” một tiếng, bên trong có một người cầm đèn lồng ra mở cửa. Dựa vào ánh sáng của ngọn đèn có thể nhìn thấy bảng hiệu trên cửa ghi rõ ba chữ “Phủ Thành Chủ”.
“Đại nhân! Thật!”
Người nọ chạy đến mộ căn phòng, có chút kích động hô.
Người vẫn đưa lưng về phía cửa quay đầu lại, thì ra là một nam nhân ước chừng năm mươi tuổi, hắn khẽ quát: “Chuyện gì khiến ngươi hoa mang rối loạn như vậy, còn ra thể thống gì nữa.”
“Đại nhân, chúng ta đợi được rồi! Hỏa hạc đã bị đánh bại!”
“Cái gì?! Hỏa hạc không phải bỏ đi mà là bị giết?” Giọng nói người nọ lộ ra kinh hỉ.
“Đúng vậy, đại nhân! Thời điểm hỏa hạc rơi xuống ta nhìn thấy rất rõ ràng!”
“Là người nào đánh bại hỏa hạc?”
“Này…” Người kia giọng điệu không chắc chắn lắm nói: “Đại nhân a, trời quá tối, ta nhìn không rõ lắm.”
“Thôi đi, dù sao cũng chính là một người trong đó, thật tốt quá, ha ha! Lúc này thần nhất định sẽ vừa lòng!”
Sáng sớm hôm sau, mặt trời đã lên cao, thân thể hỏa hạc vẫn còn nằm ở trong thành, lông chim đỏ rực dưới ánh mặt trời càng thêm chói mắt.
Dân chúng toàn thành đều tò mò nhìn nhưng lại sợ hãi không dám tới gần, chỉ là ở xa xa vụng trộm đánh giá, nhỏ giọng nghị luận.
Nam pháp sư hỏa hệ khi chiến đấu vẫn luôn tránh né cùng với nữ pháp sư hệ lôi tên gọi A Tử hôm qua ngất xỉu bị Đông Phương Ngạo để lại ở trường thành cả đêm hứng gió lạnh lúc này cũng đứng ở quảng trường. Hai người kia ngẩng đầu ưỡn ngực, toàn thân là bộ dạng anh hùng chỉ là bọn họ chột dạ, vẫn không dám nhìn ba vị thiếu niên kia.
Mà Sở Lạc Lạc đứng trước mặt hỏa hạc, dùng tinh thần lực thăm dò, nghe được một số lời nói kì quái.
“Trời ạ! Bọn họ cư nhiên thành công! Thật sự là không ngờ.”
“Nói vậy, nhứng người này đều thông qua khảo nghiệm?”
“Đợi hơn hai tháng cuối cùng cũng đợi được rồi, lần này thần nhất định sẽ thực vừa lòng.”
“Đúng vậy, thần vạn năng nhất định sẽ bảo vệ chúng ta.”
Quan sai nói chuyện với nhau xong, bọn họ giờ không biết xử trí con quái vật to lớn này như thế nào mà mệnh lệnh của thành chủ bọn hắn cũng đã làm xong, chính là mời mấy vị anh hùng này tới tham dự tiệc mừng công vào tối nay.
Sở Lạc Lạc sau khi nghe quan sai nói xong, lẳng lặng đứng ở một bên, cũng không mở miệng đáp lại. Ánh mắt của Lệ Vô Ngân cũng chỉ là nhìn cô gái áo đen này, không nói gì.
Sau khi nghe được nhứng lời ca ngợi không dứt xong, Đông Phương Ngạo vô cùng thân thiết nói chuyện với đám quan sai. Hai pháp sư kia tuy là có chột dạ nhưng lại vẫn không chống lại được hư vinh trong lòng, đem chính mình tựa như anh hùng sớm đã quên hết nhứng uất ức đêm qua.
“Thân thể to lớn như vậy, hay là tách ra, chuyển từng bộ phận ra ngoài mai táng đi.”
“Theo ta thì trực tiếp hỏa thiêu một trận, càng sảng khoái hơn.”
“Thân thể lớn như vậy phải đốt tới khi nào!”
Quan sai thảo luận xem nên xử lí hỏa hạc như thế nào, nói một hồi vẫn chưa