Đối mặt với vẻ mặt tươi cười chào đón của Mạc Tuyết, Lệ Vô Ngân vẫn lạnh lùng như cũ, thờ ơ ôm củi đốt đặt ở một bên. Nhưng Đông Phương Ngạo thành thật lại lễ phép cười với Mạc Tuyết.
Mạc Tuyết nhìn thấy Lệ Vô Ngân im lặng, đôi mắt chuyển động, nụ cười càng thêm sáng lạn, nghênh đón Đông Phương Ngạo: “Đông Phương đại ca, vừa rồi chúng ta còn đáng nói ma pháp của huynh tiến bộ thần tốc đây, sau khi được lịch lãm trong rừng Bạch Cốt nhất định sẽ càng tăng mạnh.”
Đông Phương Ngạo nghe vậy càng thêm đắc ý, khí sắc vô cùng tốt nói: “Tất nhiên, thiên phú ma pháp của bản thiếu là cô cùng hiếm gặp, cho dù ta đã vô cùng khiên tốn nhưng vẫn không thể che dấu được ánh sáng của thiên tài!” (Vâng, anh rất khiêm tốn…!!)
Sở Lạc Lạc ngồi trên chiếu cúi đầu suy nghĩ, mặc dù không biết Mạc Tuyết vô duyên vô cơ khen Đông Phương Ngạo để làm gì nhưng là tuyệt đối có ý đồ của nàng, mà tên tiểu tử Đông Phương Ngạo này, ha ha… Cũng không biết là hắn khờ thật hay giả ngốc, thái đội của nàng ta biến chuyển rõ ràng như vậy chẳng lẽ không nhìn ra.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Mạc Tuyết cười càng thêm sâu đậm, càng thêm ngọt ngào khả ái: “Trong số mấy người chúng ta, năng lực lĩnh ngộ ma pháp của Đông Phương đại ca là cao nhất, trong rừng Bạch Cốt nguy cơ rất nhiều, còn xin Đông Phương đại ca chiếu cố nhiều hơn đây, đúng không, Lạc Lạc muội muội?”
Nghe vậy, Đông Phương Ngạo là một bộ dạng đắc ý dào dạt. Sở Lạc Lạc thầm nghĩ, thực sự nên để a thú trong rừng rậm này hạ bớt ngạo khí của tên tiểu tử này, khiến cho hắn nhớ lâu một chút đi. Lúc này nghe thấy Mặc Tuyết hỏi mình, ánh mắt Sở Lạc Lạc không khỏi nhìn đến Đông Phương Ngạo, khoé miệng hiện lên một chút ý cười ảm đạm, nói: “Đúng vậy, quả thực tiến bộ rất nhanh.”
Đông Phương Ngạo nghe được Sở Lạc Lạc khẳng định ma pháp của mình có tiến bộ, trong lòng nhảy múa. Lần trước hắn ở Thuỷ Hàn Thành vô cùng kém cỏi làm cho Đông Phương Ngạo tự ti thật lâu, nay rốt cục cũng đạt được một chút thành tựu, hắn chỉ là hy vọng mình có năng lực bảo vệ đồng đội.
Ánh mắt Đông Phương Ngạo nhìn về phía Sở Lạc Lạc tràn đầy vui sướng và chân thành, dũng cảm vỗ ngực nói: “Yên tâm, có ta ở đây, sẽ không để cho đám ma thú này đụng đến một sợi tóc của các ngươi.”
Lệ Vô Ngân ở một bên yên lặng buông thanh củi trong tay xuống, vẻ mặt vẫn không chút thay đổi giống như những gì họ đang bàn luận không hề liên quan gì đến hắn.
“Oa! Đông Phương đại ca, huynh thật có khí khái nam nhân!” Mạc Tuyết mang vẻ mặt sùng bái nói.
Đông Phương Ngạo được khen, ngây ngô cười hai tiếng, buông cây củi xuống, tay phải vung lên, thanh củi liền hừng hực cháy lên.
Mạc Tuyết đưa tay cho thêm củi vào đống lửa, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn bị lửa chiều và đỏ ửng lên, tiếng nói ngọt ngào nói: “May mắn có Đông Phương đại ca ở đây nha, nếu không chúng tan gay cả đốt lửa cũng thành vấn đề.”
Này cũng quá khoa trương rồi! Ai cũng biết nàng là thiên tài song hệ phong hoả, Sở Lạc Lạc thầm nghĩ, Mạc Tuyết này trong nhà được nuông chiều, luôn là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Ai biết lại gặp phải cái tên Lệ Vô Ngân này, bị làm lơ cho nên cố ý khen tặng Đông Phương Ngạo mà vắng vẻ Lệ Vô Ngân, muốn làm cho hắn khó chịu sao?
Nhưng mà vẫn còn cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, nhưng mà cái này không liên quan đến nàng. Không hề nghĩ đến những việc vặt vãnh đó, Sở Lạc Lạc chậm rãi ăn lương khô.
Đông Phương Ngạo cầm một nhánh cây chỉnh lại mấy cành củi, cảm thấy lời nói của Mạc Tuyết có chút khoa trương, đang muốn nhắc nhở Mạc Tuyết là hoả tử* cũng có thể đốt lửa thì bỗng nhiên thấy Lệ Vô Ngân đứng dậy, không khỏi sửng sốt hỏi: “Làm sao vậy, Vô Ngân?” (Hoả tử: giống như cây diêm nhưng to hơn, chỉ cần ma sát thì sẽ tạo ra lửa)
Lệ Vô Ngân im lặng một chút, lại ngồi xuống, thản nhiên nói: “Không có gì, chân tê.”
Nhìn thấy phản ứng của Lệ Vô Ngân, Mạc Tuyết cười càng thêm ngọt ngào, mở to hai mắt, ngây thơ nói: “Đông Phương đại ca, chúng tar a ngoài lịch lãm nếu như đều dựa vào huynh bảo vệ vậy chúng ta làm sao có thể tiến bộ a, nếu không chúng ta chia ra thành hai tổ đi vào trong rừng Bạch Cốt, sau đó khi ra lại hợp lại được không? Như vậy mọi người đều có thể tăng thực lực.”
Thì ra đây là mục đích của ngươi a. Sở Lạc Lạc cúi đầu, sóng mắt lưu chuyển, khoé miệng hiện lên một chút ý cười trong trẻo.
Đông Phương Ngạo sửng sốt: “Chia tổ? Như vậy không tốt lắm đi?”
Không ai tiếp lời, Mạc Tuyết nhìn nhìn Lệ Vô Ngân và Sở Lạc Lạc đều đang cúi đầu, thu lại nụ cười: “Ta cũng chỉ cảm thấy như vậy đối với mọi người đều có ưu việt mà thôi.”
Đông Phương Ngạo khoát tay, cũng không nói nữa, ban đêm một mảnh yên tĩnh, chỉ
có tiếng củi bị ngọn lửa thiêu đốt kêu lách tách.
--
Một đêm bình yên, sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua tầng lá cây chiếu trên mặt đất tạo ra những đốm sáng rực rỡ.
Mọi người chuận bị xuất phát đi vào rừng